Ta! Thiên Mệnh Đại Nhân Vật Phản Phái

Chương 1377: Trận pháp hạch tâm

Chương 1377: Trận pháp hạch tâm

Ầm ầm!

Sương mù vô cùng vô tận bao phủ phía trên Vô Uyên giới kèm theo đủ loại hỗn loạn khí tức, vừa pha tạp vừa kinh khủng.

Tại nơi đây, đủ loại quy tắc chi lực dồi dào mà hỗn loạn bể nát tan tành, có thể dễ dàng nổ tung thân thể của một tu sĩ bình thường thành sương máu, thần hồn câu diệt.

Nhưng lúc này, tại nơi rất yên tĩnh này lại đột nhiên hiện lên quang hoa, một tòa tế đàn ẩn tàng phát sáng lên, truyền ra chấn động không gian.

Hai bóng người xuất hiện từ bên trong, một nam một nữ, thoạt nhìn tuổi không lớn.

Nam tử có gương mặt đoan chính phổ thông, vóc người bình thường, lộ ra sự kiên nghị mà bất khuất.

Nữ tử bên cạnh hắn toàn thân áo trắng, thánh khiết lại siêu nhiên, được bao phủ bởi hào quang mịt mờ.

Hai người này chính là Lâm Vũ và Tống thiền.

“Nguy hiểm thật, suýt chút nữa bị người khác phát hiện. Ra khỏi thành vào thời điểm này thì khó mà để người khác không hoài nghi hay lên án được.”

Tống Thiền nhìn một vòng quanh đây, thấy đã rời khỏi Thiên Lộc thành đi tới Vô Uyên giới thì không khỏi than nhẹ một tiếng.

Sau khi đưa ra quyết định này thì chính là vạn kiếp bất phục.

Nhưng việc đã tới nước này, nàng cũng không còn lựa chọn nào khác.

Sau khi nàng và lâm Vũ âm thầm rời khỏi tòa lầu các đó thì vẫn luôn cẩn thận ẩn nấp thân ảnh của chính mình, lo lắng bị những người còn lại của Thiên Lộc thành nhìn thấy.

Vì vậy đoạn đường này đi vô cùng cùng cẩn thận, hữu kinh vô hiểm rời khỏi Thiên Lộc thành, thông qua con đường tốt nhất mà Lâm Vũ đã bố trí sẵn đi đến Vô Uyên giới bên ngoài Thiên Lộc thành.

Đi qua đoạn đường đã xảy ra đại chiến trước đây, bây giờ ở đây đã không thấy được bao nhiêu khí tức sinh linh nữa rồi, vô cùng yên tĩnh.

“Sau ngày hôm nay e là bọn họ không còn cơ hội lên án hai chúng ta nữa.”

“Thiên Lộc thành không còn đại trận nữa thì sao chống cự lại đại quân thượng giới được?”

Tống Thiền thở dài nhưng Lâm Vũ lại thở phào một hơi, có loại cảm giác như cuối cùng đã có thể buông tảng đá xuống.

Trong tay của hắn đang cầm chiếc hộp đồng chứa hạch tâm đại trận của Thiên Lộc thành.

Ty Tỷ thế giới chi ý đang lưu chuyển, mịt mờ mà thần bí khiến người khác sợ hãi, cảm giác nơi đó giống như chứa đựng một thế giới cổ lão.

Lâm Vũ cảm giác bản thân đã hoàn thành nhiệm vụ mà Cố Trường Ca giao trong vòng nửa năm, tạm thời có thể bảo vệ cái mạng nhỏ của hắn. Hơn nữa, mượn cơ hội này cũng có thể bảo vệ được tính mạng của Lục La, người trong lòng hắn.

“Ngươi cứ như vậy mà xác định Cố Trường Ca sẽ tới theo ước định sao?”

Thanh âm Tống Thiền hơi nghi hoặc, trong đầu còn hiện lên một màn mà nàng nhìn thấy ở trong Thiên Lộc thành lúc đó.

Nàng vậy mà lại tận mắt nhìn thấy một tràng cảnh kinh khủng, nhân vật vô địch một giới của bọn hắn, sáu ngàn vạn năm trước cùng thế hệ với người đệ nhất Triệu Vân Trạch bị Cố Trường Ca tiêu diệt.

Cố Trường Ca cho nàng cảm giác thần bí lạnh nhạt, lộ ra sự cường đại không gì sánh kịp, hoàn toàn không phải là người mà nàng có thể địch lại.

Ngay cả sư tôn Thiên Lộc Huyền Nữ bất khả chiến bại của nàng cuối cùng cũng rơi vào trong tay Cố Trường Ca, sinh tử không do chính mình định đoạt.

Nhân vật như vậy, nếu không phải là nàng muốn cứu sư tôn thì e rằng cả đời này nàng cũng sẽ không dám tiếp cận hắn.

“Mặc dù Cố Trường Ca có chút hèn hạ lãnh khốc nhưng đôi khi nói chuyện vẫn chắc chắn…”

Trước đây, bên trong mảnh hư vô chi địa kia tại Giới Bi Hải, quả thực Cố Trường Ca đã đáp ứng buông tha cho bọn hắn nhưng cuối cùng cũng không đáp ứng buông tha cho Lục La.

Cho nên cuối cùng Lục La vẫn bị Cố Trường Ca bắt đi.

“Có đôi khi?” Rõ ràng Tống Thiền đơ ra.

Mà lúc hai người nói chuyện, trong hư không cách đó không xa bỗng nhiên có từng cơn sóng khuếch tán ra rồi sau đó trở nên mơ hồ.

Một hồi chấn động không gian tuyền đến.

Sau một khắc, một thân ảnh áo trắng thon dài tuấn tú đi ra, khuôn mặt vốn rất mơ hồ nhưng đến gần hai người thì lớp sương mù thần bí bao phủ cũng dần dần tiêu tán đi.

Tống Thiền nhìn nam tử trẻ tuổi tiên tư thần cốt, tựa như trích tiên trước mặt có chút ngẩn ngơ, khó mà phản ứng lại.

Nếu tận mắt nhìn thấy mặt kinh khủng cường đại của Cố Trường Ca thì nàng hoàn toàn không thể liên hệ nam tử siêu phàm thoát tục, tiên khí quấn quanh này với hắn.

Nhưng Cố Trường Ca chỉ vẻn vẹn liếc nàng một cái rồi không để ý tới nữa.

Hắn nhìn về phía Lâm Vũ đang cảnh giác, cười nhạt một tiếng rồi nói: “Nhiệm vụ giao cho ngươi đã hoàn thành chưa?”

Lông tơ toàn thân Lâm Vũ đều dựng ngược lên, hắn còn chuẩn bị dùng tâm niệm liên lạc với Cố Trường Ca thông qua ấn ký giữa trán.

Nhưng không nghĩ tới Cố Trường Ca lại bất ngờ xuất hiện, giống như là nhất cử nhất động của hắn đều nằm trong tay Cố Trường Ca vậy.

Loại cảm giác này khiến hắn không rét mà run.

“Đã hoàn thành nhưng hạch tâm trận pháp của Thiên Lộc thành tổng cộng có tám cái, ta chỉ lấy được một cái.”

Lâm Vũ vừa nói vừa ra hiệu cái hộp đồng trong tay mình.

Lúc này, chỉ cần là người sáng suốt thì cũng nhìn ra được cái hộp đồng này không đơn giản, tản ra một loại cảm giác trầm trọng, cổ kính mà thâm trầm.

“Chỉ lấy một cái thôi sao? Nhưng cũng không sao.”

Cố Trường Ca khẽ nhíu chân mày, gật đầu một cái.

Đại trận của Thiên Lộc thành không chỉ vẻn vẹn có một nơi khống chế, điều ấy hắn cũng không hoài nghi.

Hơn nữa, chỉ cần một cái vào tới tay thì đại trận này cũng đã trở nên không lành lặn, khả năng chống cự giảm xuống rất nhiều, thậm chí một vài khu vực có thể dễ dàng xé rách không gian.

Nhưng Lâm Vũ cũng không trực tiếp giao cho Cố Trường Ca mà vẫn cảnh giác theo dõi hắn.

“Hy vọng ngươi có thể hết lòng tuân thủ ước hẹn, buông tha cho Lục La, giải trừ lạc ấn trên người ta. Bây giờ chỉ cần ta mở cái hộp này ra thì hạch tâm trận pháp lập tức tự động bay trở về Thiên Lộc thành.”

“Nếu ngươi không đồng ý thì cho dù ta có chết cũng sẽ không để ngươi đạt thành ý nguyện.”

“Còn nữa, nàng là đồ đệ của Thiên Lộc Huyền Nữ Tống Thiền, nàng muốn thấy sự tôn của mình bình an vô sự.”

Lâm Vũ rất cẩn thận tiếp tục nói, đồng thời chỉ vào Tống Thiền, bắt đầu nói ra điều kiện của bản thân.

Hết chương 1377.
Bạn cần đăng nhập để bình luận