Ta! Thiên Mệnh Đại Nhân Vật Phản Phái

Chương 1602: Không xảy ra chuyện gì

Chương 1602: Không xảy ra chuyện gì

Rất nhiều người biết mấy ngày trước có một trận đại chiến kinh khủng đã nổ ra, Thác Bạt Tiêu Dao bộc lộ thực lực cường hãn của bản thân, thậm chí có thể sánh vai với Nhị hoàng tử Du Liệt.

Chỉ trong vòng một đêm, thanh danh của hắn lập tức vượt qua vô số thiên kiêu, trở thành một khoả lân tinh rực rỡ từ từ bay lên, quang hoa loá mắt, tiền đồ vô lượng.

Đương nhiên rất nhiều người cũng đang hiếu kỳ, vì sao Thác Bạt Tiêu Dao lại phải che giấu và khiêm tốn đến tận bây giờ? Với lại làm thế nào hắn đã sống sót trong trận chiến đó?

Dù sao thì nhìn từ khí thế còn lưu lại tại chiến trường, cuộc chiến đó đã vượt qua phạm trù mà thiên kiêu bình thường có khả năng chống cự.

Ngay cả thế hệ trước cũng rất khó chống cự, nếu không có thủ đoạn bảo mệnh thì tuyệt đối sẽ tan thành mây khói.

Thác Bạt Tiêu Dao cũng không để ý tới thần sắc phức tạp của đám người, trên mặt tỏ ra tự nhiên, hắn đi tới một tảng đá ở chính giữa ngồi xuống.

Tất cả mọi người ở đây đều không tự chủ mà nhường ra một lối đi cho hắn, xuất phát từ lòng kính sợ, không dám khinh thị và xem thường Thác Bạt Tiêu Dao.

Vị Tam công tử bình thường của Thác Bạt phủ này đã một trận thành danh.

“Chẳng lẽ Nhị hoàng tử Du Liệt đã xảy ra chuyện rồi sao?”

Thác Bạt Tiêu Dao nhíu mày, tìm kiếm thân ảnh Nhị hoàng tử Du Liệt trong đám người.

Nếu như hắn muốn Đại Du tiên triều trở thành núi dựa lớn nhất cho hắn, vậy thì nhất thiết phải qua lại thân thiết với Nhị hoàng tử Du Liệt và dược Du hoàng coi trọng.

Lần này gặp chuyện, nếu như hoá giải thành công thì hắn sẽ là công thần lớn nhất.

Xét từ phương diện nào đó mà nói, hắn cũng được xem là ân nhân cứu mạng của Nhị hoàng tử Du Liệt. Còn kẻ đứng sau màn mưu đồ hết thảy là Cố Trường Ca thì đương nhiên sẽ bị Du Liệt căm thù.

“Đừng tưởng rằng che giấu thực lực thì ta sẽ coi trọng ngươi hơn, ngươi vẫn không xứng đáng với hoàng tỷ của ta.”

Lúc này, có âm thanh hơi the thé mang theo vẻ đùa cợt vang lên. Một thiếu niên toàn thân kim quang chói mắt xuất hiện, long hành hổ bộ, mở miệng với vẻ khinh thị.

Đó chính là bào đệ của công chúa Du Phi Nhã, Du Minh.

Hắn gạt đám người ra, đi về phía Thác Bạt Tiêu Dao, thần sắc kiêu ngạo tỏ ra xem thường.

Cho dù biết thực lực của Thác Bạt Tiêu Dao vô cùng cường đại, sánh ngang với nhị ca của hắn nhưng hắn vẫn không để Thác Bạt Tiêu Dao ở trong mắt.

Sau khi tận mắt chứng kiến sự cường đại của Cố Trường Ca, tất nhiên hắn sẽ chẳng xem loại thực lực của Thác Bạt Tiêu Dao ra gì.

Thác Bạt Tiêu Dao nhíu mày, làm như không nghe thấy lời nói the thé khó nghe của Du Minh.

Hắn đã sớm quen thuộc hành vi nói móc này của Du Minh rồi. Những lúc ở cùng Du Phi Nhã trước đây, kiểu gì Du Minh cũng sẽ đi theo ở phía sau, thỉnh thoảng mở miệng châm chọc hắn mấy câu.

Hắn nhìn ra sau lưng Du Minh, nơi đó có một nam một nữ đang đi tới. Nam tử oai hùng cao lớn, tựa như tuổi trẻ thần minh, quanh thân mang theo một trăm lẻ tám đạo thần vòng.

Nữ tử một thân váy dài, khuôn mặt trắng nõn tuyệt mỹ, tôn quý mà trang nhã. Nàng vô cùng xinh đẹp, dáng vẻ thướt tha uyển chuyển.

“Nhị hoàng tử điện hạ không có gì đáng ngại chứ?”

Nhìn thấy hai người là Du Liệt và Du Phi Nhã, trong lòng Thác Bạt Tiêu Dao không khỏi khẽ thở phào, đồng thời lên tiếng hỏi.

Tuy nhiên hắn vừa hỏi ra lời này thì thần sắc trên mặt hai người vừa đi tới đều cùng sững sờ. Nhất là Du Liệt, vẻ tươi cười biến mất, cảm thấy khó hiểu nhíu mày một cái.

Vốn dĩ hắn nghe nói những năm này Thác Bạt Tiêu Dao giấu tài, khiếm tốn trầm ổn, che giấu thực lực, có chút mừng thay cho Thác Bạt Tiêu Dao, cảm thấy cao hứng vì Đại Du tiên triều lại có được một thiên kiêu như thế.

Nhưng nghe được lời này của Thác Bạt Tiêu Dao lại làm cho lòng hắn có chút không vui.

Chẳng lẽ với thực lực của hắn, trong đại hội đi săn lần này còn có thể xảy ra chuyện gì sao?

Ngược lại là Du Phi Nhã có phản ứng rất nhanh, biết Thác Bạt Tiêu Dao hỏi thăm chuyện liên quan đến thích khách, bèn lắc đầu nói: “Hoàng đệ hắn cũng không gặp chuyện gì, hết thảy đều rất an toàn, không xảy ra vấn đề lớn.”

“Cái gì?”

Lần này Thác Bạt Tiêu Dao lại cảm thấy kinh ngạc, có chút khó mà tin nổi, suýt chút nữa đã thốt ra câu không thể nào.

Tuy nhiên hắn phản ứng cực kỳ nhanh, kịp thời dừng lại, có điều cũng khó mà giải thích rõ ràng.

Suýt chút nữa đã xảy ra đại sự, e rằng có nhảy xuống Hoàng Hà cũng rửa không sạch...

“Cho dù có thích khách thì chẳng lẽ ngươi nghĩ ta sẽ bị thương sao?”

Mặc dù Du Phi Nhã đã giải thích nguyên nhân nhưng Nhị hoàng tử Du Liệt cũng không có sắc mặt tốt với Thác Bạt Tiêu Dao như trước, tỏ vẻ vô cùng lạnh nhạt.

“Tiêu Dao cũng không cố ý, hắn chỉ lo lắng cho sự an toàn của ngươi, Hoàng đệ đừng để ở trong lòng.”

Du Phi Nhã thở dài trong lòng, khẽ gật đầu nói.

Nàng biết kỳ thực Hoàng đệ này của mình tâm cao khí ngạo, vừa rồi hắn hiểu lầm Thác Bạt Tiêu Dao nên sẽ không vui.

“Hoàng tỷ, ngươi không cần nói nhiều, trong lòng ta đều biết.” Du Liệt thản nhiên nói.

Thân là người thừa kế tương lai của Đại Du tiên triều, cho dù nhiều năm nay Thác Bạt Tiêu Dao ẩn giấu thực lực, thiên phú cường đại nhưng cuối cùng cũng sẽ là thần tử của hắn.

Thân phận của hai người khác nhau một trời một vực.

Từ trước tới nay đều là người khác nhìn sắc mặt của hắn chứ hắn chưa bao giờ phải nhìn sắc mặt của người khác.

Huống hồ bởi vì phải đề phòng thích khách nên những ngày hắn có chút thần hồn nát thần tính.

Kết quả lại không có chuyện gì xảy ra cả, điều này khiến cho trong lòng hắn càng thêm khó chịu, cũng không hề có sắc mặt tốt với người khởi xướng là Thác Bạt Tiêu Dao.

Thác Bạt Tiêu Dao cũng biết lời vừa rồi của mình đã đắc tội với Nhị hoàng tử Du Liệt, trong lòng hắn có chút bất đắc dĩ.

Tuy nhiên có đôi khi sự tình đúng là như vậy nhưng lại bị biến khéo thành vụng, hắn cũng không thể làm gì được.

“Vậy xem ra là do tại hạ quá lo lắng khiến Nhị hoàng tử điện hạ trách móc.” Hắn không kiêu ngạo không tự ti nói.

“Ngươi thật sự cho rằng bản thân có chút thực lực thì có thể không coi ai ra gì chắc, nhị ca mang trên mình khí vận của Đại Du, làm sao những người không có phận sự lại đến gần được.” Lúc này thấy vậy, tất nhiên Du Minh cũng không hề do dự cười lạnh nói, hắn vô cùng trào phùng, xem thường Thác Bạt Tiêu Dao.

Nhưng mà Thác Bạt Tiêu Dao cũng không hề để ý đến sự giễu cợt của hắn mà nhìn về phía Du Phi Nhã, ánh mắt có ý hỏi thăm.

Hắn nhớ khá rõ nhưng tại sao trong khoảng thời gian này Nhị hoàng tử Du Liệt lại không gặp phải tập sát của thích khách.

Chẳng lẽ bởi vì một vài chuyện xuất hiện ngoài ý muốn nên tương lai mà hắn biết mới phát sinh biến cố?

Hay là Cố Trường Ca đã từ bỏ việc phái người ám sát Nhị hoàng tử?

Hết chương 1602.
Bạn cần đăng nhập để bình luận