Ta! Thiên Mệnh Đại Nhân Vật Phản Phái

Chương 3898

Chương 3898Chương 3898
Sự việc thật ra bắt đầu từ cái ngày Cố Trường Ca bố trí thần quốc trong đình viện mà hắn thường nghỉ ngơi.
Làm như vậy quả thật rất thuận tiện cho chúng nữ Vương Tử Câm, Giang Sở Sở ra vào Thương Mang, làm dịu nỗi khổ tương tư.
Vương Tử Câm vốn không hào hứng với tu hành vốn chỉ xem thông đạo mà Cố Trường Ca mở ra là nơi giúp cho nàng đến Thương Mang du lịch mỗi khi nhàm chán. Nhưng cho đến một ngày, nàng bừng tỉnh từ trong nhập định, cảm nhận được tiếng gọi từ một nơi tối tăm.
Tiếng gọi này phát ra từ phía bên kia cánh cửa của thần quốc, cũng là đằng sau thông đạo mà Cố Trường Ca đã mở, đồng thời cũng là Thương Mang.
Vì thế nàng thông qua cánh cửa đó đến Thương Mang gặp Cố Trường Ca. Sau vài ngày, nàng lập tức đưa ra ý định muốn du lịch Thương Mang.
Cố Trường Ca vui vẻ đồng ý, đồng thời lưu lại một bình chướng hộ đạo trên người nàng.
Về sau, Vương Tử Câm giống như cá xuống biển, chim về rừng, du lịch các nơi trong Thương Mang, tranh thủ tìm kiếm phương vị của tiếng gọi đó.
Trong khoảng thời gian đó, Chính Nhất Minh còn chưa tan rã. Tộc đàn hắc ám xuất thế, dẫn phát khủng hoảng và đại loạn các nơi ở Thương Mang.
Cửu Thiên Chi Địa không còn tồn tại, dân bản địa đã di chuyển sang một khu vực khác.
Đương nhiên, tu vi bản thân của nàng không mạnh. Khi nàng du lịch Thương Mang, ngay cả Đạo cảnh cũng không phải. Về sau Chính Nhất Minh tan rã, nàng mới đột phá.
Nàng ngừng chân trong một thành trì, bởi vì đột phá Đạo cảnh, nàng đã bế quan một khoảng thời gian.
Khi Chính Nhất Minh tan rã, tộc đàn hắc ám họa loạn các phương, ngay cả Cửu Thiên Chi Địa cũng tái hiện thế gian, thiên chi tiểu hóa thân phá vỡ phong ấn giáng xuống, dẫn đến đại loạn.
Trong khoảng thời gian đó, nàng gặp không ít nguy hiểm nhưng cũng may có bình chướng hộ thân mà Cố Trường Ca lưu lại, cho nên nàng mới bình yên vô sự. Khi nàng bế quan tỉnh lại, toàn bộ Thương Mang đã đại loạn, ngay cả Phạt Thiên Minh cũng phát sinh đại chiến với Cổ Tàng Văn Minh.
Vương Tử Câm ỷ vào bảo hộ của Cố Trường Ca, hoàn toàn không sợ, đi du lịch không ít nơi.
Nàng chỉ cảm thấy hình như giữa hai người có mối liên hệ nào đó.
Trong giấc mơ đó, một bóng người mông lung đưa lưng về phía nàng, hình như là đứng trong ánh sáng.
Nhưng bóng người mông lung này rốt cuộc là ai, nàng hoàn toàn không biết, cũng không biết diện mạo của đối phương ra sao.
Khoảng thời gian sau đó, tiếng gọi càng lúc càng nhiều. Trong lúc bế quan, Vương Tử Câm đã mơ một giấc mơ rất lạ.
"Rốt cuộc ngươi là ai? Ngươi giữ ta lại là vì cái gì?"
Cũng chính ngày hôm đó, cánh cửa ánh sáng xuất hiện trước mặt nàng.
Vương Tử Câm không chút do dự bước vào, sau đó nàng đến thế giới tựa như thế ngoại đào nguyên dưới hồ này.
Về sau, giấc mơ đó càng lúc càng rõ ràng, tiếng gọi trong tối tăm cũng như vậy. Nàng đã đến Cửu Thiên Chi Địa để tìm kiếm vị trí trong giấc mộng.
Suy nghĩ trở về, ánh mắt Vương Tử Câm nhìn vào cảnh tượng đại chiến trên tiền tuyến Cổ Tàng Văn Minh.
"Nếu ngươi lo lắng cho Phạt Thiên Minh, vậy thì không cần thiết rồi."
Trong khoảng thời gian đi du lịch Thương Mang, Vương Tử Câm cũng biết rõ những cảnh giới cao hơn Đạo cảnh. Đối với mỗi cảnh giới có thủ đoạn gì, nàng cũng có sự nhận biết rõ ràng.
Thủ đoạn này chỉ sợ chỉ có tôn tại cấp Chân Lộ mới có thể làm được.
Nữ tử thần bí trước mắt giống nàng như đúc, thủ đoạn khó lường, chỉ nhẹ nhàng vẫy tay một cái, cảnh tượng cách xa ức vạn ánh sáng, từng tầng địa giới thời không ngăn cách giống như hình chiếu dễ dàng hiển hóa trước mắt nàng.
"Ta đã nói rồi ta sẽ không hại người, nhưng ta không phải giữ ngươi ở đây mà là ngươi chủ động tìm tới."
Những gì xảy ra ở đó đều được chiếu rọi ở đây.
Nữ tử dựa lưng vào giường lười biếng mỉm cười. rõ ràng nàng rất giống Vương Tử Câm, ngũ quan không có gì khác biệt nhưng mỗi cái nhăn mày, mỗi nụ cười, mỗi hành động đều có một sức hút khác nhau.
Điều này khiến cho hai người dễ dàng phân biệt.
Ngoại trừ trước mặt Cố Trường Ca, hay đám người Giang Sở Sở, bình thường Vương Tử Câm rất kiệm lời, ít khi có tư thái lười biếng như thế.
Đương nhiên, tư thái lười biếng của nữ tử trước mắt cũng không phải cố tình làm ra mà là tự nhiên mà có.
Giống như trên thế gian này không có bất cứ thứ gì có thể khiến cho nàng sinh ra cảm xúc quá lớn. Cho nên, mặc kệ là chuyện gì, nàng đều có tư thái lười nhác không thèm để ý.
"Có Cố Trường Ca ở đây, ta mới không lo lắng."
Vương Tử Câm nhẹ nhàng bĩu môi. Nàng ở đây cũng một khoảng thời gian rồi, nàng không phát hiện nữ tử thần bí trước mắt có bất kỳ ác ý gì đối với nàng.
Ngoại trừ sự ngạc nhiên ban đầu, vê sau nàng cũng dân dần thả lỏng, chỉ là trong đầu thỉnh thoảng phun trào một số ký ức kỳ quái, giống như nàng thông qua một số góc độ và phương thức, kinh nghiệm bản thân mà trải nghiệm kinh nghiệm của nữ tử trước mặt.
Nhưng nàng không nói cho nữ tử thần bí biết.
Đúng vậy...
Nữ tử thân bí mỉm cười, đặt chiếc quạt hương bồ xuống, hơi nghiêng người, lấy bình trả trên lò lửa rót cho Vương Tử Câm một chén.
Vương Tử Câm nhìn nàng một chút, hừ nhẹ: "Nói có vẻ như ngươi hiểu hắn lắm."
Bạn cần đăng nhập để bình luận