Ta! Thiên Mệnh Đại Nhân Vật Phản Phái

Chương 2742. Chưa đủ thành tâm?

Chương trước Chương sau
Thông báo
Truyện viptruyenfull.com đã đổi địa chỉ thành https:viptruyenfull.com. Hãy truy cập bằng địa chỉ mới để có kết nối ổn định hơn nhé!
Thôn dân lui tới nhìn thấy đều hoảng sợ, bị lòng kiên định và lòng thành của nữ tử có gương mặt quấn rất nhiều vải trắng làm kinh ngạc.
Rõ ràng nàng bị thương rất nặng, xương cốt toàn thân đều bị gãy, không thể động đậy, không chết đã là kỳ tích. Nhưng lại có thể bò đến trong ngôi miếu này, thành kính cầu nguyện giống như người bình thường bọn họ.
Nghị lực kinh người này khiến tất cả thôn dân đều cảm thấy kinh ngạc, sau đó nhao nhao khâm phục không thôi. Sau khi Đồng bà bà biết cũng chỉ thở dài, liên tục lắc đầu.
Bà chưa bao giờ hỏi đến lai lịch của Trần Cẩn Hàn, chỉ đối đãi với nàng như một bệnh nhân. Sau khi vết thương của Trần Cẩn Hàn ổn để có thể tự mình hoạt động thì bà sẽ để nàng rời đi.
Nhưng dáng vẻ bây giờ của Trần Cẩn Hàn lại khiến bà phải âm thầm lắc đầu, đây đúng là một người cố chấp đến điên cuồng, đáng thương.
Không biết vì duyên cớ gì mà nàng bị người ta xé rách mặt, đánh gãy tất cả xương cốt, ném xuống Vạn Hồn Uyên cao vạn trượng.
Lúc trước, trong khi băng bó cho Trần Cẩn Hàn, Đồng bà bà cũng kinh hãi với thương thế rợn người của nàng.
Tòan bộ da mặt cứ như bị người ta lột xuống hết, chỉ còn lại một mớ máu thịt, quá kinh khủng.
Cho dù là một người trưởng thành với tâm lý bình thường, sau khi nhìn thấy chỉ sợ cũng sợ hãi đến mức có bóng ma tâm lý. Sau khi trải qua hết những chuyện thế kia, Trần Cẩn Hàn lại có thể nhanh chóng hồi phục lại, giống như một người bình thường.
Điều này khiến Đồng bà bà vừa sợ hãi thán phục và bội phục. Nếu như đổi lại là bà, tuyệt đối không thể bình tĩnh như Trần Cẩn Hàn.
Thời gian trôi qua như nước chảy, một đi không trở lại, mặc dù mỗi ngày Trần Cẩn Hàn đều uống thuốc, nhưng vết thương của nàng không chuyển biến tốt đẹp hơn chút nào, trái lại còn càng ngày càng nghiêm trọng hơn.
Trên người nàng bắt đầu tỏa ra mùi thối rữa, vì chướng khí, trùng độc và tử khí lạnh lẽo khiến vết thương của nàng rất khó khép miệng.
Dù mỗi ngày Đồng bà bà đều dùng thuốc tắm sạch cho cơ thể của nàng nhưng chẳng có tác dụng gì.
Cơ thể Trần Cẩn Hàn hiện lên từng mảng từng mảng lớn thối rữa xanh tím. Nàng không thể không cầu xin Đồng bà bà dùng băng vải quấn kín cả người nàng lại.
Nhìn khắp toàn thân, trông như một cái xác ướp, mái tóc dài đen dài như rong biển kia cũng bắt đầu trở nên ố vàng, khô xơ, rụng xuống.
Đồng bà bà cũng thở dài, có thể cảm nhận được mỗi một ngày qua đi hơi thể sức sống của Trần Cẩn Hàn yếu ớt đi một phần.
Bà cũng không biết tại sao, rõ ràng Trần Cẩn Hàn cầu nguyện thành kính như thế, ngày qua ngày, chưa từng dừng lại. Phạt Thiên Minh chủ không gì không làm được, dường như lần này không nghe thấy lời cầu xin của Trần Cẩn Hàn, không đáp lại nàng chút gì. Đây là điều Đồng bà bà không thể nào hiểu được.
“Là do tâm của ta không đủ chân thành sao?”
Trần Cẩn Hàn nở nụ cười cay đắng, nàng biết bản thân không thật sự thành kính, mà là vì muốn báo thù nên mới dập đầu cầu xin.
Nàng có lòng riêng.
Vị Phạt Thiên Minh chủ không gì không làm được kia cũng không hề đáp lại nàng chút nào, dường như là sự trừng phạt đối với tấm lòng không đủ thành kính của nàng.
Trần Cẩn Hàn cảm nhận được rõ ràng sức sống của mình vơi đi qua từng ngày từng ngày. Nàng thật sự chẳng còn sống được bao lâu nữa.
Chướng khí, trùng độc, tử khí dây dưa cứ như con rắn độc, đang liên tục gặm nhấm từng chút sức sống cuối cùng của nàng.
“Ta không cứu được ngươi. Bây giờ chỉ có Phạt Thiên Minh chủ không gì không làm được mới có thể cứu được ngươi.”
Đồng bà bà thở dài rồi nói với nàng.
Thời gian từng ngày từng ngày trôi qua, cứ thế đã qua nửa tháng. Cuối cùng Trần Cẩn Hàn cảm nhận được đại nạn của mình đã đến.
Bóng đêm âm u, nơi xa có ngọn gió thê lương nào đó thổi đến, phát ra tiếng vù vù, tựa như có ai đang nức nở.
Dưới ánh trăng, trời đất trống vắng, lặng như tờ, vẫn như thường ngày, nàng được Đồng bà bà đỡ bước vào bên trong miếu thờ, dập đầu cầu nguyện bên dưới chân pho tượng thần không rõ mặt mũi kia.
Đêm tối người tĩnh lặng.
Bên trong miếu thờ, ngoại trừ nàng ra, không có bất cứ một người nào nữa, Đồng bà bà cũng lẳng lặng lui ra ngoài.
“Tại sao chứ.”
“Tại sao tỷ tỷ ta lại làm như thế, tại sao đến cả cơ hội báo thù ta cũng không được có.”
“Ta không can tâm.”
“Phạt Thiên Minh chủ không gì không làm được, nếu như ngươi có thể nghe thấy ta, xin ngươi đáp lại. Ta nguyện bỏ ra tất cả những gì ta có, linh hồn và số mệnh đời đời kiếp kiếp đều giao hết cho ngươi, chỉ cần có thể để ta báo được thù, để ta tiếp tục sống sót.” Trần Cẩn Hàn quỳ xuống dập đầu dưới đất, trong miệng khẽ lẩm bẩm.
Thật ra nàng đã không còn chút hy vọng nào.
Nàng đã dự cảm được mình sẽ không nhìn thấy ánh bình minh dâng lên vào ngày mai.
Đêm nay có lẽ chính là lần cuối cùng nàng quỳ rạp bên dưới pho tương thần không rõ mặt này cầu xin.
Bên trong miếu thờ, mùi hương nhang thoang thoảng tràn ngập, có khói sương lượn lờ, chẳng qua không gian hoàn toàn tĩnh mịch, không có một lời đáp lại nào.
Khóe miệng Trần Cẩn Hàn hiện lên nụ cười đắng chát như dự liệu. Quả nhiên, vẫn không nhận được bất kỳ lời hồi âm nào?
Vù!
Nhưng ngay khi Trần Cẩn Hàn đã buông bỏ tất cả mọi hy vọng, định chấp nhận số mệnh. Trước mặt nàng bỗng nhiên lại xuất hiện vầng sáng màu bạc kia.
Pho tượng kia hơi phát ra ánh sáng, tựa như được phủ thêm một lớp ngân giáp, thần quang lập lòe, hội tụ về. Chói mắt đến mức nàng gần như không mở mắt ra nổi.
Trước mắt dường như có cả một ngân hà rực rỡ chói lọi hiện ra, bao trùm cả thiên địa và tinh hà.
Một bóng người mờ mờ ảo ảo, đứng ở cuối luồng sáng kia, bình tĩnh đứng ở đó quan sát nàng.
Hết chương 2742.
Bạn cần đăng nhập để bình luận