Ta! Thiên Mệnh Đại Nhân Vật Phản Phái

Chương 1882: Quả thật là một thời cơ rất tuyệt

Chương 1882: Quả thật là một thời cơ rất tuyệt

"Hình như trước đây động phủ này đã bị ai đó tìm kiếm rồi, một vài cấm chế đã mục nát hư hỏng, không còn hoàn chỉnh nữa..."

"Chẳng lẽ chúng ta đã đến chậm một bước? Nơi này đã bị người khác đoạt mất từ trước rồi?"

Hiện tại, tại tiểu thế giới trống trải trong thượng giới cách nơi Tuyệt Âm Thiên bạo phát không xa.

Sương mù tím bốc lên, hào quang mù mịt, vô số cổ mộc mênh mông bạt ngàn bao phủ khắp nơi, cực kỳ bao la hùng vĩ.

Thần sơn cổ nhạc, nguy nga hùng vĩ, tựa như một cự nhân cổ lão sừng sững ở giữa thiên địa.

Soạt soạt soạt!

Từng đạo thần hồng lướt qua trên bầu trời, vô số thiên kiêu và tu sĩ trẻ tuổi hoặc khống chế phi kiếm hoặc khống chế pháp khí hay đạo đỉnh đi tìm kiếm trong tiểu thế giới này.

Bọn hắn thường hay nhìn thấy bên cạnh khe đá hoặc khe núi có chút dược liệu cổ lão lâu năm phát ra linh quang mờ mịt, giá trị không nhỏ, cực kỳ khó tìm thấy ở thế giới bên ngoài.

Đương nhiên ở đây còn có rất nhiều hung thú, hoặc to lớn như ngọn núi, hoặc giương cánh phun sương độc ra, tất cả đều vô cùng hung dữ đáng sợ.

Bình thường tiểu thế giới này được giấu trong hư không, bị vô vàn cấm chế phong tỏa.

Bây giờ Tuyệt Âm Thiên bộc phát xé tan tất cả cấm chế bên ngoài, bởi vậy mới khiến khí tức của nơi này thoát ra, thu hút nhiều tu sĩ đến đây tìm bảo vật và khám phá bí ẩn.

Phần lớn mọi người đều suy đoán đây là động phủ để bế quan của một vị tiên nhân trước Tiên Cổ nào đó, nơi này còn vương lại một loại khí tức cực kỳ cổ lão tang thương.

Đương nhiên nếu là động phủ của tiên nhân chân chính thì e rằng ngay cả Kẻ thành đạo cũng sẽ bị kinh động.

Trái lại rất nhiều thế hệ trước còn cảm thấy đây chỉ là một động phủ mà một vị tiên nhân nào đó đã từng ở, chưa chắc đã là chỗ bế quan tu hành.

Tuy vậy đối với bọn hắn, chỉ cần nhiễm được một chút tiên vận ở đây, cảm ngộ được điều gì ở trong đó thì cũng đủ hưởng thụ cả đời rồi.

Sau khi tới đây, một vài tuổi trẻ Chí Tôn cũng bắt đầu tìm kiếm bia cổ và tàn kinh.

Hoặc là đến trước một vài dốc đá, vách đá để cảm nhận vết tích mà vị tiên nhân đã để lại trước kia, muốn thôi diễn ra thứ gì từ trong đó để giúp tu vi của mình tiến thêm một bước.

Tất nhiên nếu có thể ngẫu nhiên đạt được di khắc của tiên nhân thì không thể tốt hơn.

"Vật mà tiên nhân lưu lại, sao hạng người phàm tục có thể tìm được chứ?"

"Nếu như nơi này có cơ duyên thì cũng chỉ có thể rơi vào tay ta."

Một tuổi trẻ Chí Tôn đang đi lại giữa núi sông, hắn có thân hình cao lớn, người mặc kim y, mái tóc màu vàng rực rỡ tựa như đang tỏa sáng. Bước chân của hắn không nhanh không chậm nhưng lại ẩn chứa một tiết tấu nào đó xuyên thẳng qua nơi này.

Phía sau hắn có không ít tùy tùng đi theo, bộ tộc nào cũng có, thực lực cường đại, khí huyết kinh người.

Người này chính là cổ đại quái thai của Tử Tiêu Cốc, Kim Vân.

Hắn cực kỳ tự phụ, cảm thấy trong đồng lứa có rất ít người đủ sức làm kẻ địch của hắn.

Cho nên hắn không muốn đi cùng với mấy vị tuổi trẻ Chí Tôn, Thiên Hoàng Nữ và Lục Quan Vương khác mà lại muốn tự dẫn tùy tùng đi thăm dò nơi này.

Hơn nữa hắn cũng có một loại đồng thuật thiên phú tên là Hoàng Kim Thần Đồng, có thể thấy rõ phương hướng lưu chuyển của đủ loại khí bên trong thiên địa.

Người sống có sinh khí, vật chết có tử khí, đương nhiên linh vật cũng sẽ có linh khí.

Hiển nhiên vật mà tiên nhân lưu lại cũng sẽ ẩn chứa tiên khí.

Lúc tiến vào tiểu thế giới này, Kim Vân đã phát giác được có một ý vị cực kỳ bất phàm đang lưu chuyển ở đây.

Kim Vân rất thông minh, hắn cố ý tách ra một đoạn so với mấy vị tuổi trẻ Chí Tôn khác, sau đó lòng vòng một đoạn đường rồi mới đi đến vùng đất đặc biệt kia.

Hướng này có rất ít tu sĩ, không có ai khiến hắn phải để mắt cả.

Thân là cổ đại quái thai, hắn cực kỳ tự tin về thực lực của mình.

Ngoại trừ loại tồn tại không theo lẽ thường là Cố Trường Ca kia là hắn không địch lại được, còn những người khác hắn đều có niềm tin sẽ chiến thắng.

Không lâu sau, sắc trời đã trở tối, trong tiểu thế giới này cũng có trăng sao dịch chuyển, ngày đêm luân phiên.

Giữa thiên địa vô cùng mờ ảo, rất nhiều quang huy đang đan xen lưu chuyển.

Đa số thiên kiêu trẻ tuổi đều tự tìm nơi để ngồi xếp bằng nghỉ ngơi, chờ bình minh lên lại tìm kiếm chỗ này tiếp.

Không giống với sự tĩnh lặng lúc ban ngày, vào ban đêm vùng tiểu thế giới này lại có vẻ không bình yên lắm.

"Vậy mà lại đi về nơi đó, xem ra quả thật là một thời cơ rất tuyệt."

"Vả lại còn là một con mồi cực kỳ phù hợp, cổ đại quái thai của Tử Tiêu Cốc."

Tại một doanh địa, nam tử lam sam đang ở chung với vô số sư huynh đệ đồng môn, hắn ngồi xếp bằng trên một tảng đá, hình như đang nghỉ ngơi.

Đột nhiên hắn mở mắt ra, khuôn mặt nho nhã sạch sẽ, ánh mắt trong trẻo, thỉnh thoảng lại có những tia kim quang lóe lên trong đó rồi biến mất.

Ngay cả mái tóc của hắn cũng tản ra quang huy mờ ảo, cả người để lộ một cỗ khí tức siêu nhiên phấn chấn.

Hợp nhất với thiên địa, hòa hợp với đại pháp, tâm cảnh an nhiên, dường như ngay cả tiếng hít thở cũng mang theo một loại đạo vận đặc biệt nào đó.

Hắn có Đạo Nguyên Chân Thể, một loại thể chất cực kỳ thần bí, từ xưa đến nay ngay cả trên thượng giới cũng chưa từng xuất hiện được mấy lần.

Nên hắn mới tự tin như vậy.

Loại thể chất này bẩm sinh đã hòa hợp với đạo, thậm chí khi mới chào đời, trong thân thể đã sản sinh Đạo chi chân nguyên, có thể hấp thụ sức mạnh của vạn vật trong thiên địa.

Chỉ cần thần hồn không biến mất thì pháp lực cũng sẽ không biến mất, có thể nói là vô cùng vô tận, trời sinh đã đứng ở thế bất bại.

Huống chi trong cơ thể hắn còn ẩn chứa một khỏa Ma Chủng của Cố Trường Ca, căn bản không cần đắn đo có thể giết được tuổi trẻ Chí Tôn cùng thế hệ không.

Hết chương 1882.
Bạn cần đăng nhập để bình luận