Ta! Thiên Mệnh Đại Nhân Vật Phản Phái

Chương 2316: Vọng Nguyệt

Chương 2316: Vọng Nguyệt

Trong một ít sách cổ có ghi chép rằng, cơ thể Vọng Nguyệt Tiên Thú có thể thai nghén ra vũ trụ, miêu tả đó đủ thấy được bản thể của nó lớn đến mức nào.

Trong Luân Hồi hồ màu bạc chỉ có một Tiểu Vọng Nguyệt duy nhất còn tồn tại, trống rỗng mà yên tĩnh, tựa như rơi vào giấc ngủ vĩnh hằng.

Những tinh thần kia lóe ra ánh sáng như du hồn liên tục bị nó đưa đến hồ nước.

Dường như sự tồn tại của nó chỉ để giúp những linh hồn này đi đến nơi an nghỉ vĩnh viễn của sinh linh.

Đột nhiên, dường như nó cảm ứng được cái gì đó, con ngươi màu đỏ liền chớp chớp một cái rồi nhìn về phía bên kia hồ nước.

Một mảnh đất hoang vu yên tĩnh, núi non khô kiệt, khắp nơi đều là dấu vết chiến loạn. Trong những sơn động nứt toác còn tràn ngập các loại khí tức hỗn loạn.

Nơi này không tồn tại bất kỳ sự sống nào, ngoại trừ tĩnh mịch chỉ còn lại lạnh lẽo cùng hắc ám, đó chính là chủ đề và tông màu vĩnh viễn không thay đổi ở chốn này.

Các loại văn lộ cổ lão phức tạp được khắc giữa những dãy núi và đồng bằng, có thể trấn áp hết thảy, không có bất kỳ sinh linh hay tu sĩ nào có thể đặt chân đến nơi đây.

Vì lẽ đó, dù đã trải qua một thời gian dài như vậy nhưng cũng không có sinh linh nào xuất hiện. Nó đến nơi đây chỉ đơn thuần là một tai nạn mà thôi.

"Đến khi nào chủ nhân mới tỉnh lại?"

Đầu Tiểu Vọng Nguyệt chớp chớp mắt, nó tưởng cảm giác của mình sai rồi.

Cái nơi hoang vu hẻo lánh này bị ngăn cách với tất cả thế giới, làm sao có thể xuất hiện sự dao động từ những sinh linh khác được cơ chứ? Nó lắc lắc đầu, lại tiếp tục đón lấy những điểm sáng trước mắt rồi đưa chúng đến chỗ sáu cái động ở giữa hồ.

Đó đều là những linh hồn phiêu đãng từ rất nhiều thế giới tới đây, một số to khoảng bằng bàn tay, một số chỉ bé như hạt gạo, còn một số khác lại lớn hơn, chắc cũng phải bằng quả dưa hấu...

Mỗi một điểm sáng đều đại biểu cho một linh hồn sắp vào luân hồi. Có một ít linh hồn, khi còn sống rất cường đại, sinh mệnh có cấp độ rất cao.

Cho dù chỉ là trạng thái linh hồn nhưng vẫn mạnh hơn nhiều so với số linh hồn còn lại.

Hơn nữa, những linh hồn cường đại này còn mang theo Túc Tuệ kiếp trước, cho dù trải qua sự tẩy rửa của luân hồi,cũng không thể xóa bỏ hoàn toàn ký ức của kiếp trước.

Việc nó phải làm chính là tiễn đưa những linh hồn mê mang không biết nên phiêu đãng đi đâu về đến Lục Khẩu Hải Nhãn.

Bởi vì chủ nhân đã nói đó mới là cửa vào thật sự của luân hồi, là đại biểu của Lục Đạo Luân Hồi.

Phàm là vạn vật trên thế gian, chỉ cần tuân theo định luật sinh lão bệnh tử, linh hồn không tan thì nhất định sẽ trải qua lục đạo môn hộ... Sau khi rửa sạch sẽ mới được đưa đến thế giới khác, chấp nhận một khởi đầu mới, một cuộc sống mới.

Sau khi Tiểu Vọng Nguyệt được chủ nhân đưa đến nơi này thì bị ép nhận lấy "nhiệm vụ" như vậy. Mỗi ngày không biết mệt mỏi đưa những linh hồn phiêu đãng ấy vào trong Hải Nhãn.

Nhưng trong chư thiên mênh mông có bao nhiêu thế giới?

Số cổ giới biến mất và sinh ra mỗi ngày nhiều không đếm xuể, mà chỗ này cũng vẻn vẹn chỉ là một nơi luân hồi mà thôi.

Thế nhưng vẫn có vô số điểm sáng chầm chậm trôi dạt từ trong mênh mông, cuối cùng bay đến nơi này. Bởi vì có một số thế giới có cấp độ quá thấp nên hoàn toàn không có luân hồi tồn tại.

Chưa kể đến thế giới nguyên bản, thai nghén sinh mệnh mới và tái tạo cuộc đời cũ.

"Nếu chủ nhân vẫn không tỉnh lại thì ta sẽ chết vì mệt ở đây mất."

Tiểu Vọng Nguyệt nhìn lên cây cổ thụ chọc trời sừng sững trong Luân Hồi hồ bằng đôi mắt đầy trông chờ. Cung điện ở trên đó chính là nơi chủ nhân của nó đang ngủ say.

Còn cây cổ thụ chọc trời này thật ra chính là một gốc Kỷ Nguyên Thụ chưa trưởng thành, chống đỡ thiên địa, nuôi dưỡng hỗn độn. Chờ đến khi nó trưởng thành chắc chắn sẽ sinh ra một thế giới mạnh mẽ.

Hiện giờ nó rất hay hoài niệm về quãng thời gian trước kia khi còn ở thượng giới, nó đi theo chủ nhân ở trong thế giới nhỏ, không bị ai quấy rầy, tự do tự tại, vô ưu vô lo.

Ngày nào cũng được ăn vô số đồ ăn.

Ăn no là ngủ, tỉnh ngủ lại ăn, thỉnh thoảng nó quấn quanh người chủ nhân làm nũng, sẽ kiếm được rất nhiều đồ ăn ngon.

Thế nhưng, từ sau khi rời khỏi thượng giới cùng chủ nhân, cuộc sống như vậy liền biến thành xa xỉ, cũng trở nên quá xa xôi ngoài tầm với của nó.

Mấy trăm năm rồi, nó chưa từng ăn no, cả ngày đều đói khát, thoạt nhìn đã thấy nó đã gầy hơn rất nhiều.

Điều này làm cho Tiểu Vọng Nguyệt cảm thấy vô cùng ấm ức, nhưng chủ nhân cứ lâm vào ngủ say triền miên, không biết bao lâu mới có thể tỉnh lại. Nó chỉ có thể ở đây, ngoan ngoãn làm việc chăm chỉ từ ngày này qua ngày khác, năm này qua năm khác.

Nghĩ đến những chuyện này, Tiểu Vọng Nguyệt lập tức nước mắt lưng tròng, nó ấm ức lắm, nhưng chỉ có thể nuốt nước mắt vào trong.

Nó đường đường là Vọng Nguyệt Tiên Thú, ở thời điểm Tiên Cung đứng trên đỉnh cao nhất, ngay cả Tiên Vương cũng phải hết sức cung kính với nó. Bỗng nhiên, Tiểu Vọng Nguyệt lại chớp chớp mắt một lần nữa, nhìn về phía bên kia của Luân Hồi hồ.

Hết chương 2316.
Bạn cần đăng nhập để bình luận