Ta! Thiên Mệnh Đại Nhân Vật Phản Phái

Chương 1252: Vạn hoá ma vực

Chương 1252: Vạn hoá ma vực

Cố Trường Ca nhìn thấy một màn vừa rồi. hắn cũng không ra tay ngăn cản, chỉ là ánh mắt có chút kỳ dị, sau đó khẽ lắc đầu, dường như có chút tiếc hận nói, "Thiên Lộc Huyền Nữ hà tất chịu khổ như vậy? Dự định hi sinh một mình ngươi để cứu mấy người kia?"

"Ta thấy không đáng giá."

Thiên Lộc Huyền Nữ làm xong những chuyện đó, dường như cũng nhẹ nhàng thở ra, ánh mắt lại khôi phục bình thản lần nữa.

"Không có cái gì đáng giá hay không."

"Hơn nữa, tiễn bọn hắn đi thì ta mới có thể an tâm đối phó ngươi."

Nàng nói, ở giữa đuôi lông mày có thần quang lập lòe, tiên cơ bảo thể, cảm giác như có mùi thơm vờn quanh, đó là biểu hiện của đại đạo nhập thể, gánh chịu thiên ý.

"Thật sao? An tâm đối phó ta? Điều ấy thật ra cũng vừa hợp ý ta."

Cố Trường Ca nhàn nhạt khẽ cười, ý cười trên mặt rất nhanh thu lại, khôi phục lạnh lùng.

Ngay sau đó, phía sau hắn bỗng nhiên có sương mù màu xám phô thiên cái địa xuất hiện, cuồn cuộn như vực sâu biển lớn, giống như tiến đến từ một nơi khác.

Năm tháng khô cạn, lôi điện thành tro, ở một khắc đấy, che đậy trời cao vô tận, bao phủ toàn bộ vùng vũ trụ này.

Thấy cảnh kia, Thiên Lộc Huyền Nữ dường như nghĩ tới điều gì, sắc mặt bình tĩnh ban đầu không khỏi biến đổi.

Bên bờ Giới Bi Hải, trên vách đá dựng đứng, Cố Trường Ca đứng chắp tay, dáng người mảnh khảnh, áo trắng như tuyết, siêu phàm thoát tục, thần cốt tiên tư nhưng sắc mặt lại vô cùng lạnh lùng.

Theo tay áo của hắn hất lên một cái, những ngôi sao lớn giống như từ ngoài vũ trụ rơi xuống.

Trên bầu trời rơi xuống lưu hoả, xuất hiện gió lốc, đại đạo phù văn đen nghịt bao phủ hết khoảng vùng trời này đến khoảng trời khác, mênh mông vô tận, nhìn không thấy giới hạn.

Đây là một sức mạnh rất to lớn, cho dù là cả văn tự cổ xưa nhất cũng khó có thể tạo ra một cảnh tượng đáng sợ như vậy.

Trong lòng của vô số sinh linh trong vũ trụ đều sinh ra sợ hãi, như đang phải đối mặt với diệt thế chi ma.

Giữa tiếng gào thét như có hàng vạn con Thiên Ma đang gào khóc, sương mù xám xịt bỗng nhiên cuốn tới bao phủ khắp trời đất.

Đây thực sự là một cảnh tượng khó tả, không thể tưởng tượng nổi như sương mù đang lan tới.

Trong nháy mắt, giữa trời đất chỉ còn lại âm u mênh mông vô tận, đan xen phức tạp, hỗn loạn, khí tức làm cho người khác điên rồ.

Dưới loại khí tức ấy, đừng nói là tu sĩ bình thường, ngay cả Chí Tôn đã tu hành mấy ngàn vạn năm cũng sẽ bị tim đập nhanh, hoảng sợ và kinh ngạc, đạo tâm bị ma khí xâm nhập.

“Vạn Hoá Ma Vực vô tung vô ảnh trong truyền thuyết chính là chín điều không thể tưởng tượng nổi giữa trời đất. Nghe nói rằng bất kỳ sinh linh nào rơi vào bên trong Ma Vực, cuối cùng đều sẽ không được tỉnh táo.”

“Thế nhưng từ xưa đến nay những tu sĩ từng tận mắt nhìn thấy Vạn Hoá Ma Vực đã ít lại càng ít.”

“Ta vẫn nghĩ rằng Vạn Hoá Ma Vực luôn là một khoảng không gian bí ẩn trong truyền thuyết. Vậy mà không ngờ thứ đó lại là một thủ đoạn.”

“Mà hóa ra đây là thân phận ngươi che giấu, cuối cùng vẫn là do ta quá chủ quan.”

Thiên Lộc Huyền Nữ nhìn màn sương xám đang bao trùm bầu trời, sắc mặt hơi thay đổi, nhanh chóng tỉnh táo lại, trên người nàng có Thiền ý và Phật tính hiển hiện.

Nàng nhẹ nhàng nói, thở dài một tiếng, sau lưng toả ra tia sáng, bắt đầu tụng niệm cổ kinh.

Tiên cơ óng ánh với mùi hương thơm ngát, từng mảnh phù văn hiện ra dưới da thịt, chúng giống như Tiên Kinh cổ lão, ở nơi đó toả ra tia sáng rực rỡ chói mắt.

Đây càng giống như một ngọn đèn Phật đăng trong bóng tối, dáng vẻ trang nghiêm, huy hoàng không thể coi thường, nó có thể xua tan lớp sương mù xám xịt kia.

Thế nhưng sức mạnh vẫn rất yếu ớt, không có bao nhiêu tác dụng.

Cảnh tượng này giống như một ánh nến nhỏ trong vực sâu tăm tối, nhưng nó cũng chỉ có thể chiếu sáng một khu vực nhỏ xung quanh người của nàng.

Thiên Lộc Huyền Nữ lại nhíu mày, trong lòng càng thêm thận trọng, nàng bắt đầu ngồi xuống xếp bằng tại chỗ, bảo quang rực rỡ.

Mỗi đế văn đều ẩn chứa thần uy tối cao, lạc ấn trong hư không, cố gắng chống lại loại sức mạnh đó.

Lúc này, nàng đã từ bỏ ý định tấn công, bây giờ nàng đã biết với thủ đoạn của mình cũng không thể chống lại Cố Trường Ca.

Ngay khi hắn bại lộ thân phận chân chính của mình, nàng đã hiểu.

Thủ đoạn mà nam tử ấy che giấu thật sự ngoài sức tưởng tượng, không thể dùng lẽ thường để đánh giá được.

Kẻ thành đạo bình thường chắn chắc không phải là đối thủ của hắn.

“Ánh mắt của ngươi thật tốt, vậy mà lại nhận ra Vạn Hoá Ma Vực.”

Đuôi lông mày của Cố Trường Ca hơi hạ xuống, nhưng sắc mặt hắn vẫn lạnh lùng như cũ.

Ong!!

Một lát sau, hàng vạn đạo ánh sáng màu đen ngưng tụ từ trong tay của hắn, ngay sau đó áp chế xuống phía trước, giống như có thể bao phủ cả thiên địa.

Trong làn sương mù xám xịt cuồn cuộn còn kèm theo hai màu khác, đó chính là hai màu biểu thị cho sự sinh tử, trắng đen.

Trắng đen quét qua, hoá thành từng cái Diệt Thế Ma Bàn, khí tức huỷ diệt đáng sợ lan ra, ầm ầm đè ép xuống từ khắp nơi trong thiên địa.

Bên trong Vạn Hoá Ma Vực này, Cố Trường Ca là chúa tể tuyệt đối.

Ngay cả kẻ thành đạo đã giác ngộ cũng không nghĩ ra được quy tắc thiên địa, vết tích đại đạo, dẫn ra bất cứ sức mạnh nào.

Sự kinh khủng của loại sức mạnh ấy chính là ở chỗ, không giờ phút nào nó không nuốt chửng sức mạnh, sinh mệnh, bản nguyên, tu vi đạo hạnh của tu sĩ trong đó.

Có thể nói là nó ở khắp mọi nơi, thẩm thấu mọi chỗ, hoàn toàn không thể chống cự.

Rất nhiều tu sĩ không biết rõ tình hình, bọn hắn vẫn luôn coi Vạn Hoá Ma Vực giống như một chuyện không thể tưởng tượng như Tuyệt Âm Thiên.

Nhưng bọn hắn cũng không biết rằng đây chỉ là một thủ đoạn trong Ma Công cấm kỵ mà thôi.

Hơn nữa, Vạn Hoá Ma Vực do người thừa kế Ma Công thi triển ra chỉ là một hình thức ban đầu, hoàn toàn không thể so sánh với thứ Cố Trường Ca thi triển mà thôi.

Cho dù là thực lực hay trình độ cũng không thể so sánh được.

Hết chương 1252.
Bạn cần đăng nhập để bình luận