Ta! Thiên Mệnh Đại Nhân Vật Phản Phái

Chương 1548: Huyền ngọc chắn đường

Chương 1548: Huyền ngọc chắn đường

“Hàn giao có cấp độ Kẻ thành đạo này phải tồn tại hơn ngàn vạn năm rồi...”

Một vị lão tổ của Cơ gia hít vào một ngụm khí lạnh, có vẻ cực kỳ chấn kinh, vội vàng xuất thủ lấy ra Thành đạo khí của mình dự định chống cự.

Những Kẻ thành đạo còn lại cũng đồng loạt xuất thủ, muốn trấn áp nó.

Nhưng mà đầu hàn giao này đã sinh ra linh trí từ sớm, thấy nơi đây có đông đảo cường giả, sau khi phát ra một tiếng gào thét không cam lòng thì hóa thành một đầu lưu quang, trực tiếp trốn vào sâu trong Côn Sơn, trong nháy mắt đã không còn thấy đâu nữa.

“Nó lại rất thông minh, toàn thân của hàn giao cấp độ Kẻ thành đạo đều là bảo vật.”

Rất nhiều Kẻ thành đạo hơi tiếc nuối lắc đầu, sau đó bắt đầu bẻ mấy Địa Long quả kia.

Cố Trường Ca không làm gì nhưng cũng được chia cho hai khỏa.

Thực ra thì cái thứ này cũng không có tác dụng lớn với hắn.

Hắn nhìn sang hướng hàn giao bỏ chạy, dường như có điều suy nghĩ.

Nếu nơi đây có sinh linh cấp độ Kẻ thành đạo sinh sống vậy chẳng phải cũng có thể có sinh linh khác tồn tại?

Điều này quả thật đã cho hắn một gợi ý, có lẽ có thể tạo ra một cuộc bạo loạn bất ngờ của sinh linh trong Côn Sơn?

Sau đó mấy ngày, đám người tiếp tục chạy vào sâu hơn, về sau càng ngày càng có thể dễ dàng nghe được các loại âm thanh kì dị và nặng nề truyền ra từ sâu bên trong.

Dương như có trái tim vô cùng cổ xưa đang nhảy nhót.

Nhưng mà cho tới tận bây giờ, tất cả mọi người đều không cảm nhận được vị trí tiên tổ của Cơ gia, thậm chí ngay cả một chút động tĩnh cũng không nghe được.

Điều này khiến cho đám người Cơ gia bắt đầu hoài nghi, rốt cuộc việc trước đây Cơ Sơ Nguyệt nghe được âm thanh truyền gọi là thật hay giả?

Hay là bây giờ tiên tổ của Cơ gia đã như đèn cạn dầu, rất khó có thể truyền ra động tĩnh.

“Đó là cái gì?”

Cuối cùng tại sâu trong lòng núi, đám người nhìn thấy một nơi kì dị đang tản ra ánh sáng mịt mờ, tất cả đều vô cùng chấn kinh.

Nơi kia giống như thác nước mênh mông từ trên trời rủ xuống, lại giống như hang lớn của một cái giếng ma, nối thẳng xuống sâu dưới lòng đất.

Dường như nơi này được kết nối với Cửu U chi địa trong truyền thuyết.

Nhưng mà tại cửa hang lại có một khối huyền ngọc bích lam sắc đang bị phong ấn, có lẽ đã tồn tại ngàn vạn năm rồi.

Đám người còn có thể mơ hồ nhìn thấy bên trong khối huyền ngọc kia có một đạo thân ảnh đang xếp bằng.

Đó là một đạo nhân mặc vũ y tinh quan, hắn đang nhắm mắt đả tọa, sinh động như thật, cũng không biết đã tồn tại bao nhiêu năm tháng rồi.

Dù cách một lớp huyền ngọc nhưng mọi người vẫn có thể cảm nhận được đạo nhân này rất bất phàm, có một loại khí tức của Đại đạo.

Hắn giống như đã hòa thành một thể với thiên địa, khiến cho người ta khó mà phán đoán được sinh tử.

“Chẳng lẽ thực lực khi còn sống của tên đạo nhân này vượt qua cảnh giới Kẻ thành đạo, đạt đến Tiên cảnh?”

Rất nhiều Kẻ thành đạo đều kinh ngạc mở miệng, quan sát tỉ mỉ vị đạo nhân này, cảm giác khí tức truyền ra từ trong đó làm cho người ta chấn kinh, thần hồn sợ hãi.

Đây tuyệt đối là cường giả cái thế đến khó mà tưởng tượng nổi, không biết bởi vì nguyên nhân gì mà bị phong ấn ở đây.

“Giang tiểu huynh đệ, chẳng lẽ chỉ có thể phá vỡ huyền ngọc phía trước thì chúng ta mới có thể đi vào sao?”

Lúc này không ai dám hành động thiếu suy nghĩ, đánh nát khối huyền ngọc này, đành phải hỏi Giang Thần.

Trong lòng Giang Thần cũng rất khó hiểu, hắn đang nói chuyện với khí linh của Tạo Hóa Tiên Châu, muốn biết làm sao để đi qua.

Một khối huyền ngọc chặn đường như thế hoàn toàn nằm ngoài dự liệu của hắn.

Hơn nữa không biết lúc này có phải ảo giác của mọi người hay không mà bọn hắn luôn cảm thấy đạo nhân bên trong huyền ngọc đang đánh giá mình.

Cho dù đạo nhân đang nhắm mắt đả tọa nhưng hắn luôn cảm giác được ánh mắt rơi vào trong đó.

“Đừng động vào hắn...”

Lúc mọi người ở đây đang do dự không tiến, khó mà phán đoán được thì ngay phía trước, ở dưới thác nước bỗng truyền đến một âm thanh mờ mịt yếu ớt.

“Đây... Đây là...”

“Là âm thanh của tiên tổ!”

Đầu tiên đám người Cơ gia sững sờ, sau đó trở nên vô cùng kinh hỉ và kích động, bọn hắn cảm nhận được sâu trong huyết mạch truyền đến rung động.

Không hề nghi ngờ, đây chắc chắn là vị tiên tổ của bọn hắn, người khai sáng ra toàn bộ Cơ gia và từng được phong làm Nhân Tổ.

Cơ Thánh Sơ!

Hắn chưa chết, bây giờ vẫn còn sống trong Côn Sơn.

“Xem ra đây quả thật là âm thanh của Cơ Thánh Sơ tiền bối, hắn bảo chúng ta đừng đụng vào khối huyền ngọc này, vậy chúng ta phải làm sao mới cứu được hắn?”

Trong lúc khiếp sợ, mấy Kẻ thành đạo liếc nhau, sau đó chau mày bắt đầu suy nghĩ đối sách.

Có người thử trao đổi với Cơ Thánh Sơ ở dưới thác nước nhưng sau khi tiếng nói truyền đi lại như đá chìm đáy biển, không hề tạo ra gợn sóng, trở nên yên lặng.

Phía bên kia cũng không có bất kỳ động tĩnh và âm thanh gì truyền tới.

“Hiện nay con đường duy nhất đã bị khối huyền ngọc này chặn lại, nếu không mang ra thì chúng ta sẽ không vào được.”

Giang Thần nói, sau một lúc nói chuyện với khí linh của Tạo Hóa Tiên Chu thì hắn đã hiểu được đặc thù ở nơi này.

Có lẽ nơi đây có thể gọi là long huyệt, cũng có thể gọi là long sào.

Có thể khi còn sống tên đạo nhân này đã từng mạo phạm Chân long nơi đây nên sau khi chết đi đã bị huyền ngọc phong bế, dùng để phong trấn Long huyệt, đề phòng những người khác tiến vào trong.

Nếu tùy tiện thay đổi địa hình phân bổ của Long huyệt, rất có thể sẽ khiến cho đạo nhân bên trong huyền ngọc phá phong mà ra.

Đến lúc đó hắn sẽ không giống khôi lỗi nữa mà có thực lực ngập trời, e rằng mọi người ở đây khó mà trấn áp được.

Điều này khiến trong lòng hắn không khỏi khẽ động, dù sao đường lui cũng đã bị hắn phong kín khi đi vào.

Đến lúc đó nếu đám người thừa dịp hỗn loạn mà chạy trở về đường cũ thì sẽ phát hiện ra tất cả con đường đều đã bị thay đổi trở thành tuyệt lộ.

Nếu bây giờ hắn nghĩ cách phóng thích vị đạo nhân này, vậy nơi đây còn có bao nhiêu người có thể sống sót chạy khỏi?

Hết chương 1548.
Bạn cần đăng nhập để bình luận