Ta! Thiên Mệnh Đại Nhân Vật Phản Phái

Chương 987: Ta hiểu rồi

Chương 987: Ta hiểu rồi

Nhớ năm đó, Yêu Sư Bạch Côn hắn ở Yêu Giới cũng là nhân vật quát tháo phong vân, danh xưng tính hết mọi thứ, thiên cơ không thể tiết lộ mà hắn lại dám nói ra.

Bằng vào phần can đảm và khí phách này, hắn dường như hô mưa gọi gió ở Yêu Giới, cho dù là Đại Yêu Đế thì cũng phải tôn kính mấy phần.

Bởi vì có quen biết với Huyền Dương Yêu Đế từ bé, cho nên hắn đã đồng ý ở dưới trướng của đối phương, khiến cho Huyền Dương Yêu Đế mơ hồ có danh xưng là người đứng đầu trong sáu đại Yêu Đế của Yêu Giới.

Khi đó phong quang không ai có thể sánh bằng, nhưng mà rơi xuống tình trạng như hôm nay, hắn cũng không oán người khác.

"Phàm là nhân quả, nhất ẩm nhất trác, đều có tuần hoàn…"

Bạch Côn thở dài, vẻ mặt bình tĩnh dị thường, chờ đợi Cố Trường Ca đến.

Hắn biết nếu Cố Trường Ca đã rõ ràng sau lưng mười ba đạo tặc còn có một tên quân sư như hắn đang đào tẩu, như vậy đối phương khẳng định có thủ đoạn tìm được tới đây.

Điều này không thể nghi ngờ.

Người trẻ tuổi Cố Trường Ca này thật sự quá tà môn, hắn từng suy đoán mệnh số của người nọ, nhưng mà kết quả duy nhất chính là phản phệ.

Hắn phải nằm nửa tháng mới chuyển biến tốt lên một chút.

Lúc ấy, nếu không phải hắn cảm giác được trong Trấn Binh Thần Vực có một bí bảo kinh thế sắp xuất hiện, lại còn phù hợp với mình thì làm sao hắn sẽ sinh ra tham niệm? Làm sao sẽ dẫn đến họa diệt vong cho mười ba đạo tặc? Làm sao sẽ bị Cố Trường Ca truy sát chứ?

Hắn có thể tránh né Yêu Giới sáu ngàn năm, nhưng lại né tránh Cố Trường Ca không đến nửa tháng thì đã bị hắn tìm được nơi ẩn náu.

Ầm ầm!

Lúc này, Bạch Côn chợt nghe thấy thanh thế to lớn truyền tới từ bên ngoài lầu các.

Dao động kinh khủng mà to lớn truyền đến, giống như thiên hà giáng xuống.

Chưởng ấn màu vàng mênh mông đột nhiên xỏ xuyên qua bầu trời, rơi xuống một chỗ hư không nào đó, lập tức giống như rất nhiều tinh thần nổ tung.

Vô số lầu các và cung điện hóa thành tro tàn vì chịu ảnh hưởng của dư chấn, tất cả tu sĩ run lẩy bẩy, giống như đối mặt với diệt thế hạo kiếp.

Đùng một tiếng!

Nơi đó giống như là muốn nứt toạc.

Ánh sáng và phù văn vô tận xen lẫn, cuối cùng hóa thành toái kiếm tứ tán bay xuống.

Cố Trường Ca khẽ nhíu mày, nhìn xem dao động chợt lóe lên ở nơi đó, "Lại bị chạy thoát mất rồi."

Sau khi đỡ một chưởng của hắn còn có thể bình yên đào thoát, thực lực này chí ít cũng là Chuẩn Chí Tôn.

"Phong toả nơi này, không cho phép bất cứ kẻ nào tới gần."

Cố Trường Ca nhàn nhạt phân phó đám người còn đang kinh ngạc sau lưng mình.

Sau đó, từng kỵ sĩ vô cùng đáng sợ cuốn lên cuồng phong, nhanh chóng đi xuống, nháy mắt đã bao vây Xuân Phong Bích Ngọc Lâu kín không kẽ hở.

Các tu sĩ và sinh linh vây xem nơi xa vô cùng chấn động khi chứng kiến mọi chuyện. Một chưởng vừa rồi khiến mọi người có cảm giác như là thiên khung ập xuống.

Bọn hắn rung động thật sâu, đây mới là thực lực chân chính của Cố Trường Ca sao?

Bên trong lầu các.

Mặc dù Bạch Côn mắt mù thân tàn, nhưng bản thân hắn lại là một vị có tu sĩ Chuẩn Chí Tôn cảnh, có điều đã rất lâu rồi hắn chưa hiển lộ tu vi của mình.

Vừa rồi hắn rõ ràng cảm giác được dao động kinh khủng vượt qua Chuẩn Chí Tôn bộc phát.

May mà Bắc Trạch cổ thành có bày trận văn, nếu không thì một kích vừa rồi đã phá hủy không biết bao nhiêu thành lâu.

"Chẳng lẽ Liên Nhi và Bạch Họa đã bị phát hiện, không thể nào!"

"Giao phó di ngôn xong chưa?"

Khi Bạch Côn dự định đánh cược liều chết một lần cuối cùng thì dưới lầu các bỗng nhiên truyền đến tiếng bước chân.

Ngay sau đó, âm thanh của một nam tử tuổi trẻ vang lên. Mặc dù mang theo chút cười khẽ, nhưng lại hiện ra sự bình tĩnh và đạm mạc trong đó, hoàn toàn không có chút dao động nào.

Trong nháy mắt vừa nghe thấy âm thanh này, trong lòng Bạch Côn trở nên căng thẳng.

"Cố Trường Ca…."

Cảm giác đầu tiên của hắn như là đang đối mặt với một khối sắt lạnh như băng, lạnh đến mức khiến cho người ta run rẩy.

Hắn không ngờ Cố Trường Ca lại tìm tới đây nhanh như vậy, hơn nữa lời nói đầu tiên lại là câu này.

Bàn giao di ngôn?

Chẳng lẽ Cố Trường Ca thật sự đã nghe được cái gì rồi?

Dù sao thì Bạch Côn cũng là nhân vật trải qua sóng to gió lớn, hắn rất nhanh đã bình tĩnh lại.

Dù gì thì viên ngọc bội hắn giao cho hai người kia không phải là món đồ tầm thường, che đậy khí tức, lặng lẽ đào tẩu thì tuyệt đối không bị ai phát hiện được.

Nghĩ tới đây.

Bạch Côn nhìn về phía đầu cầu thang, bình tĩnh hỏi, "Trường Ca thiếu chủ làm to chuyện như vậy chỉ vì tìm kiếm một phế nhân như ta, cái này thật khiến ta cảm thấy rất vinh hạnh."

Cố Trường Ca chậm rãi đi tới, nghe Bạch Côn nói như vậy thì chỉ cười nhạt một tiếng, "Đối với người dám đắc tội ta, ta không thích chừa cho hắn con đường sống, nên là có đôi khi, dù phải lục tung khắp Thượng Giới thì ta cũng phải tìm cho ra chỗ ẩn thân của người đó, sau đó giết chết đối phương."

Cố Trường Ca nói bâng quơ, nhưng Bạch Côn lại cảm thấy thần hồn của mình đang run rẩy, người trẻ tuổi này còn đáng sợ hơn nhiều so với trong tưởng tượng của hắn.

Hơn nữa thực lực còn sâu không lường được, hắn hoài nghi dao động mà hắn vừa mới cảm giác được chính là phát ra từ Cố Trường Ca.

Chỉ mới từng này tuổi mà đã có được tu vi như vậy, quả thật không thể nào tưởng tượng nổi.

Bạch Côn đang muốn lên tiếng thì lại bị Cố Trường Ca đánh gãy.

"Nhưng sau khi nhìn thấy ngươi, ta bỗng nhiên thay đổi chủ ý."

"Ta sẽ không giết ngươi, với ta, ngươi còn sống thì sẽ có tác dụng lớn hơn."

Trong lúc nói chuyện, Cố Trường Ca đã ngồi xuống, hắn nhìn nước trà vẫn còn ấm trên bàn, ánh mắt lướt qua một tia hiểu rõ.

Cố Trường Ca nói rất thản nhiên và trực tiếp, cũng không hề che giấu cái gì.

Nhưng Bạch Côn lại biến sắc, trong lòng dâng lên một cảm giác bất an và quỷ dị.

Rốt cuộc thì Cố Trường Ca muốn làm gì?

Đối phương hao tốn cái giá như thế, tìm kiếm tung tích của hắn trong Thượng Giới bao la chẳng phải là do hắn cổ động mười ba đạo tặc tập kích thương đội mang theo bí bảo của Cố Trường Ca, từ đó thu nhận đến sự trả thù của hắn sao?

Hết chương 987.
Bạn cần đăng nhập để bình luận