Ta! Thiên Mệnh Đại Nhân Vật Phản Phái

Chương 495: Đào chi Yêu Yêu

Chương 495: Đào chi Yêu Yêu

Ông! !

Cảnh tượng trước mắt hắn trở nên mơ hồ.

Một gốc đào rực rỡ chói lọi , mọc ra trong hỗn độn hải dương, từng đạo thần lôi to như sơn mạch đánh xuống, thanh thế doạ người, kinh thiên động địa.

Mỗi một tia lôi quang, đều giống như có thể bổ ra thiên địa Càn Khôn, làm cả vòm trời nổ tung, kinh khủng đến cực hạn.

Mà gốc cây đào này, nghênh đón mảnh trật tự thần lôi kia, chìm nổi ở trong đó, giống như là muốn tiến hành thoát thai hoán cốt.

Cuối cùng, hình ảnh liền chuyển cảnh.

Cảnh tượng nơi này biến mất, gốc cây đào kia toàn thân cháy đen rách rưới, giống như là đã mất đi sinh cơ, từ trong vũ trụ rớt xuống.

Trong đó có một đoàn ánh sáng mơ hồ rơi xuống một địa phương mênh mông, không biết là nơi nào.

"Bé gái?"

Cố Trường Ca thấy rõ, đoàn sáng mơ hồ kia, rõ ràng đang quấn lấy một bé gái.

Điều này khiến hắn nhíu mày.

Trong nháy mắt nhìn thấy gốc cây đào kia, phản ứng đầu tiên của hắn chính là nhớ lại Cố Tiên Nhi ở Đào thôn.

Dù sao dựa theo thiên mệnh mô bản của Cố Tiên Nhi, gốc cây đào kia lai lịch khẳng định rất bất phàm, có lẽ là tổ linh thời cổ nhất cũng không chừng.

Điểm này, Cố Trường Ca trước giờ chưa từng hoài nghi.

Mà bây giờ, nhìn thấy cảnh tượng này, nhất là nhìn thấy bé gái thần bí kia, làm Cố Trường Ca không khỏi liên tưởng đến đồ vật khác.

khí vận chi tử phiên bản Luân Hồi, vậy rất hiển nhiên nói đến chính là Nhân Tổ chuyển thế.

Vậy còn bé gái thần bí kia, lại dính líu quan hệ gì với Nhân Tổ?

Rất nhanh, trong lòng Cố Trường Ca liền mờ mờ có suy đoán.

"Đương nhiên vẫn nên xác định một chút."

Hắn nở nụ cười, thần sắc có vẻ thâm ý.

Oanh!

Mang theo khôi lỗi, thân ảnh của hắn vượt qua khu vực này, đi thẳng về phía cổ thành ở gần đó.

Đồng thời dưới đôi mắt của hắn,rất nhiều xu thế khí vận của mảnh đất này cũng hiện ra.

Kể từ đó, phạm vi tìm kiếm của Cố Trường Ca cũng thu nhỏ lại.

Từ cảnh tượng mà hệ thống nhắc nhở, bé gái thần bí kia, hẳn là đang ở địa phương này.

Nếu đã có quan hệ với Nhân Tổ chuyển thế, theo tuổi tác, hẳn là sẽ không rất lớn.

"Bà bà, ca ca hôm nay lại không trở về, đều đã lâu như vậy rồi."

"Bà bà nói có phải huynh ấy đã quên mất Yêu Yêu không ."

Trong thôn trang vắng vẻ, trên một ngọn núi gọi là Bắc Sơn.

Một tiểu nữ hài ghim bím tóc sừng dê, trên khuôn mặt trát bùn, đang ngóng trông ra đầu thôn,.

Tiểu nữ hài quần áo rất cũ kỹ.

Rất nhiều chỗ còn có mảnh vá, nhưng rất sạch sẽ, tròng mắt trắng đen rõ ràng, giống như là bảo thạch không tì vết.

Trên mặt cố ý trát bùn đất, xem ra cũng chỉ bốn năm tuổi.

Nhưng người trong thôn quen thuộc nàng đều biết, tuổi thật của nàng, không chỉ bốn năm tuổi.

Tiểu nữ hài rất hiểu chuyện, cũng rất đáng thương.

Nàng bị một loại quái bệnh, qua nhiều năm như vậy, không hề lớn lên chút nào, bề ngoài vẫn luôn dừng ở mức bốn năm tuổi.

"Làm sao có thể chứ? Ca ca coi như có quên tất cả mọi người, cũng không có khả năng quên Yêu Yêu nha!"

"Yêu Yêu không cần lo lắng !"

"Ca ca chỉ là được tu sĩ mang đi, chẳng mấy chốc sẽ học thành tài rồi trở về, đến lúc đó hắn cũng là một tu sĩ có thể lên trời xuống đất, có thể mang theo cháu bay lượn khắp nơi, còn có thể dẫn cháu ăn rất nhiều giống mứt quả, đồ ăn ngon "

Bà lão nghe vậy, lộ ra nụ cười hiền lành, nói với tiểu nữ hài.

"Vâng, nghe bà bà, vậy ta ở trong thôn chờ ca ca trở về."

"Chờ ca ca giống như tu sĩ mang ta bay lên trời, ăn nhiều đồ ăn ngon."

Tiểu nữ hài tên là Yêu Yêu, rất là nhu thuận gật đầu, nhưng vẫn không nhịn được đi lại trước cửa thôn, thần sắc lộ ra vẻ nhớ nhung.

Nhiều năm như vậy, đều là ca ca của nàng chiếu cố bà bà và nàng.

Hiện tại ca ca bị cao nhân nhìn trúng, bị mang đi tu hành, đã hơn hai năm rồi, lại không có bất kỳ tin tức gì.

Nàng mặc dù tuổi còn nhỏ, nhưng trong lòng kỳ thật cái gì cũng hiểu, mỗi lần đều tới cửa thôn nhìn một chút, ngoại trừ nhớ nhung, còn có cả chút lo lắng.

Thế giới bên ngoài rất nguy hiểm, ca ca của nàng mặc dù là được cao nhân mang đi, nhưng cũng chưa chắc sẽ nhất định an toàn.

Nàng từ nhỏ đã nghe rất nhiều chuyện liên quan đến giới tu hành, tu sĩ một lời không hợp, giết người đoạt bảo, động thủ chém giết lẫn nhau là chuyện thường ngày.

"Yêu Yêu không cần lo lắng cho ca ca, nghe vị cao nhân kia nói, hắn đến từ Tiên Luân thánh địa đó."

"Mà thể chất của ca ca cháu ở giới tu hành cũng là xếp ở hàng đầu, đến lúc đó lại được tông môn bồi dưỡng, hiện tại hẳn là đang bận bịu tu luyện, mới không có thời gian trở về thăm chúng ta."

Bà lão tóc bạc nhìn thấy thần sắc của tiểu nữ,không khỏi lộ ra nụ cười, an ủi như vậy.

Năm đó ở một gốc đào đang nở rộ bà bà phát hiện ra bé gái này.

Lúc ấy nàng bị một tầng ánh sáng mờ mờ bao phủ, nhìn rất là bất phàm.

Nhưng càng giống bị người khác vứt bỏ ở nơi đó.

Đào chi Yêu Yêu, sáng rực hoa đỏ.

Cảnh tượng lúc ấy, rất giống với lời này, thế nên bà bà liền đem về nuôi dưỡng, thuận tiện đặt tên cho bé là Yêu Yêu.

Vừa dưỡng dục chính là nhiều năm như vậy, nhưng mà bộ dáng Yêu Yêu vẫn cứ dừng lại lúc bốn năm tuổi, không lớn nữa.

Điều này khiến bà lão rất bất đắc dĩ, thử rất nhiều biện pháp, kết quả cũng không có chút hiệu quả nào.

Phảng phất như trời cao đùa giỡ tiểu nữ hài.

Mà Yêu Yêu cũng rất hiểu chuyện, luôn không để cho nàng lo lắng.

Nàng thu dưỡng một đứa bé khác cũng không chịu thua kém.

Một năm trước hắn được cao nhân của Tiên Luân thánh địa đi ngang qua nơi đây coi trọng, mang theo tu luyện, tiền đồ vô lượng.

Nghĩ tới đây, ý cười trên mặt bà lão càng sâu, run run rẩy rẩy dẫn tiểu nữ hài đi về nhà.

Hết chương 495.
Bạn cần đăng nhập để bình luận