Ta! Thiên Mệnh Đại Nhân Vật Phản Phái

Chương 1489: Cây cao tất đón gió

Chương 1489: Cây cao tất đón gió

“Thúc tổ, Quang bá hắn vì cứu ta mà bị một chưởng của Cố Trường Ca trực tiếp đập chết ngay tại chỗ…”

Trong lúc đó, ở trong sân tại một chỗ khác được đắp thành từ rất nhiều vật liệu đá, không ít tộc nhân An tộc chạy đến nơi này, người nào người nấy đều mang sắc mặt ngưng trọng và nghiêm chỉnh tập trung cùng một chỗ.

Ở đây lộ ra vẻ cực kỳ âm u và tĩnh mịch. Tuy cầu đá nhỏ, lầu các giả sơn vô cùng lịch sự tao nhã nhưng bầu không khí lại vô cùng đè nén.

An Hi đã thay đổi một thân quần áo từ lâu, thương thế trên người vẫn chưa hoàn toàn khép lại nhưng cũng đã tương đối tốt hơn rồi.

Sắc mặt nàng khó nén vẻ bi thương và phẫn nộ. Hiện tại nàng đang đưa lưng về phía tất cả mọi người ở An Vương Sơn mà nói.

Các tộc nhân còn lại nghe vậy cũng biểu hiện cực kỳ phẫn nộ.

Lúc đó, không ít người đã tề tựu tại hiện trường của Thạch Phường, tuy nhiên cũng có rất nhiều người biết rõ những chuyện đã xảy ra thông qua tin tức.

Đối với chuyện này bọn hắn cảm thấy vô cùng uất ức và phẫn nộ, thậm chí còn có không cam lòng.

Dẫu sao thì An Hi cũng là Đại tiểu thư của An tộc, đại biểu cho mặt mũi của An tộc ở hiện tại, thế mà ở trước mặt toàn thể mọi người trong Thạch Phường lại bị Cố Trường Ca làm nhục như thế.

Không chỉ phải bấm bụng chịu đựng mà bọn hắn còn phải cẩn thận từng li từng tí tươi cười phụng bồi.

Làm sao bọn hắn có thể chịu được một chuyện khuất nhục như thế?

“Thật quá đáng, Cố Trường Ca này đúng là một tên coi trời bằng vung. Hắn thật sự cho rằng bây giờ ở thượng giới Cố gia có thể một tay che trời thì hắn sẽ có thể hoành hành ngang ngược hay sao?”

“Đúng vậy, về tình về lý thì cách làm của Đại tiểu thư cũng không hề sai. Hắn dựa vào cái gì mà lại trực tiếp động thủ giết người chứ?”

“Hắn hoàn toàn là đang đánh vào mặt của An tộc ta!”

Lúc này, rất nhiều tộc nhân của An tộc đều rối rít mở miệng, biểu thị lòng đầy căm phẫn của chính mình.

Thời điểm ở hiện trường, bọn hắn không dám nhiều lời, thế nhưng giờ đây khi bọn hắn nói những lời này thì Cố Trường Ca cũng không nghe thấy, đương nhiên có thể nói thoải mái mà không hề cố kỵ điều gì cả.

Trong lúc nhất thời, tất cả tộc nhân của An tộc bao gồm Ngưu Điền ở một bên vẫn luôn trầm mặc không nói đều có cảm giác uất ức và phẫn nộ, cảm thụ tâm tình bị lây nhiễm.

“Chuyện này ta biết, các ngươi không cần phải nói nhiều.”

“Nếu như Cố Trường Ca hắn vẫn tiếp tục phách lối và hung hăng như thế thì không cần An tộc chúng ta nhúng tay, sẽ có những thế lực khác không nhìn nổi.”

“Hiện tại phe cánh của hắn càng ngày càng rộng lớn nhưng như thế thì sao chứ? Một người quá mức loá mắt phá vỡ sự bình lặng đã có từ muôn đời nay, sớm muộn gì cũng sẽ phải chịu trừng phạt.”

Trong tay An Vương Sơn chống quải trượng, hắn tuổi già sức yếu nhưng toàn thân từ trên xuống dưới lại tràn ngập khí tức khủng bố.

Hắn khoát tay thản nhiên nói, trong con ngươi cũng loé lên sự phẫn hận và lạnh lẽo.

Nếu lúc đó hắn không chạy tới kịp thời thì e rằng kết quả đã không thể tưởng tượng nổi. Không chừng Cố Trường Ca sẽ không hề cố kỵ mà trực tiếp giết chết An Hi ngay tại chỗ.

Trên chiến trường tại Bát Hoang thập vực, hắn đã tận mắt chứng kiến thực lực khủng khiếp của Cố Trường Ca.

Ở thời điểm này, Kẻ thành đạo bình thường tuyệt đối không phải là đối thủ của hắn.

Hơn nữa phải biết rằng, hiện nay tuổi tác của hắn mới chỉ hai mươi, niên kỷ không chênh lệch nhiều so với An Hi.

Giờ đây các tộc và các đạo thống đã kiêng kỵ Cố Trường Ca và Trường Sinh Cố gia ở sau lưng hắn đến mức cực hạn.

Đương nhiên An tộc cũng không ngoại lệ, hắn cũng phải hạ thấp thân phận của mình, thậm chỉ còn để cho An Hi chủ động xin lỗi.

Tuy nhiên An Vương Sơn tin tưởng, nếu như Cố Trường Ca cứ tiếp tục hành sự như vậy thì sớm muộn gì hắn cũng sẽ bị các thế lực đạo thống khác ở thượng giới nhằm vào.

Lúc này cũng chỉ thiếu một cơ hội cùng một lý do thích hợp mà thôi.

Trường Sinh Cố gia tuy mạnh nhưng có thể đối địch với toàn thể thượng giới hay sao? Chuyện này tất nhiên là không thể nào.

“Suy cho cùng người trẻ tuổi cũng chỉ là người trẻ tuổi, bộc lộ tài năng quá mức rõ ràng mà không học được cách thu liễm ánh sáng thì đến một lúc nào đó cũng sẽ xảy ra vấn đề mà thôi.”

An Vương Sơn nói một cách từ tốn, trong đôi mắt híp lại có tinh mang thoáng qua.

“Ta đã biết thưa Thúc tổ.”

Nghe vậy, An Hi cũng hiểu rõ đạo lý này bèn gật đầu một cái.

Mặc dù nàng rất không cam tâm nhưng cũng chỉ có thể chôn chặt khuất nhục của ngày hôm nay thật sâu trong lòng.

“Đúng rồi, nghe nói trong khoảng thời gian này An Nhan có chút không an phận?”

Lúc này, dường như chợt nhớ ra cái gì đó, An Vương Sơn mở miệng hỏi.

Thời điểm nhắc đến An Nhan, trong mắt hắn thoáng qua một vòng kim quang mang theo ẩn ý sâu xa.

“Hồi bẩm Thúc tổ, thời gian gần đây đúng là An Nhan không an phận, cũng không trung thực như lúc trước. Có lẽ nàng có chút ý kiến đối với vị trí gia chủ này.”

“Tuy nhiên nàng cũng chỉ là một tiểu nha đầu vắt mũi còn chưa sạch, mặc dù những năm này đã ẩn nhẫn không tệ nhưng sao có thể là đối thủ của ta.”

“Thúc tổ ngài cứ yên tâm.” Trên gương mặt An Hi lướt qua vẻ xem thường, nàng lắc đầu nói.

Nàng hiểu rõ muội muội cùng cha khác mẹ của mình không hề ngây thơ đơn thuần như vẻ bề ngoài.

Những năm này, An Nhan hành sự vẫn luôn cẩn thận tỉ mỉ tựa như giẫm trên băng mỏng, thậm chí là địa vị tại An tộc còn không bằng một đệ tử dòng chính thông thường.

Nàng cũng lười tốn thêm thời gian và tâm tư ở trên người nàng ta.

Dưới cái nhìn của nàng, vị trí gia chủ An tộc chính là vật trong tay An Hi nàng, không người nào có thể đoạt được.

Hết chương 1489.
Bạn cần đăng nhập để bình luận