Ta! Thiên Mệnh Đại Nhân Vật Phản Phái

Chương 860: Nhà không thiếu gì ngoài lão tổ

Chương 860: Nhà không thiếu gì ngoài lão tổ

Mấy ngày sau, Huyền Vũ cổ quốc không hề yên bình chút nào, mỗi ngày đều có thể nhìn thấy rất nhiều tu sĩ và thiên kiêu hóa thành thần long rời khỏi, hoặc là trở về nơi ở của gia tộc, hoặc là trở về Chân Tiên thư viện.

Ngay cả một số tu sĩ sống ở Huyền Vũ cổ quốc cũng đã rời bỏ quê hương của bọn hắn.

Cả ngày, sắc mặt của Huyền Vũ cổ quốc quốc chủ vẫn luôn buồn rầu, hắn lại không dám chủ động nói chuyện này với Cố Trường Ca, chỉ có thể cầu mong đến lúc đó, hậu quả của cuộc chiến sẽ không ảnh hưởng đến nơi này.

Nếu không, có một trăm cái Huyền Vũ cổ quốc cũng không đủ để hủy diệt.

Trong lúc này, Cố Trường Ca nhận được tin từ Nguyệt Minh Không gửi đến, nàng hỏi liệu có cần Vô Song tiên triều hành động hay không.

Đối với vấn đề này, Cố Trường Ca chỉ trả lời là không cần.

Nguyệt Minh Không cũng biết rõ, chỉ là một Tử Phủ thì còn không đáng để Cố Trường Ca quan tâm như thế, cho nên sau khi nhận được câu trả lời, nàng không tiếp tục hỏi thăm nữa.

Bản thân nàng cũng có việc cần phải hoàn thành.

Trong số Chưởng Thiên Thất Khí, nàng đã có hai món, đó là Chưởng Thiên Kính và Chưởng Thiên Tỳ.

Bây giờ nàng đã biết tung tích của Chưởng Thiên Kiếm, nàng cũng đang định giành lấy, sau khi thu thập đủ Chương Thiên Thất Khí là nàng có thể mở ra tàn tích Tiên Cung đã sụp đổ dưới dòng sông Tuế Nguyệt.

Hơn nữa hiện tại Cố Trường Ca đang ở Huyền Vũ cổ quốc, các đạo thống còn lại của thượng giới cũng không hề yên bình.

Bên ngoài Thiên Hoàng sơn.

Một thần hồ rất sâu đột nhiên nổi lên thần huy vạn trượng, phản chiếu một mảnh xanh xung quanh hồ nước.

Một thân ảnh cao lớn mơ hồ bay lên trời, tay cầm cây đinh ba như có thể hủy diệt vạn vật, ánh mắt hắn sắc như ngàn đao nhìn về phía Tử Phủ ở nơi xa.

Ở một nơi khác, trong dãy núi đỏ như máu, rất nhiều đám mây ngũ sắc đang bồng bềnh trôi, một bóng người với hơi thở đáng sợ bước ra, dưới chân xuất hiện một tầng mây đỏ như máu.

"Tử Phủ đã giết chết truyền nhân của Thiên Hoàng sơn ta, mối thù này không đội trời chung!"

Những âm thanh lạnh lùng và đáng sợ vang lên, sát khí ngập trời.

Từng đạo thần quang ngút trời, có thể thấy được những sinh linh chủng tộc Thái Cổ đang tụ lại.

Mùi máu tanh tràn ngập, đằng đằng sát khí, mây mù cuộn cuộn, một mảnh đen kịt giống như mây đen đang rơi xuống.

Thân ảnh của Doanh Ngọc bất ngờ xuất hiện ở trong đó.

Nghe theo lời của Cố Trường Ca, việc đầu tiên nàng làm sau khi trở về Thiên Hoàng sơn chính là thuyết phục rất nhiều kẻ khủng bố đang muốn rửa sạch nỗi nhục mà Thiên Hoàng sơn đang phải gánh chịu gần đây.

Rõ ràng, những kẻ này đã nhẫn nhịn nỗi tức giận trong lòng mình từ lâu.

Lúc này lại càng như vậy, bọn họ không do dự chút nào, bỏ bế quan rồi nhao nhao xuất hiện, muốn đòi lại công bằng.

Cho dù Tử Phủ dám bao che chuyện Tử Dương Thiên Quân có quan hệ với người thừa kế ma công, vậy thì cũng tương đương với việc bao che cho người thừa kế ma công, không khác gì bảo vệ kẻ thù của Thiên Hoàng sơn.

Ân oán này, làm sao có thể kết thúc dễ dàng như thế?

Rất nhanh, trong số những người này, Chí Tôn đã mạnh mẽ ra tay, trực tiếp mở ra một lối đi không gian, muốn phá vỡ kết giới rồi giáng xuống chỗ Tử Phủ.

Cùng lúc này, một nhóm quân của Thái Cổ Diệp tộc, Vô Tận Hỏa Quốc, Kim Kỳ Lân tộc và Bạch Hổ tộc có thay đổi to lớn.

Một đội quân lớn bắt đầu tập hợp, trùng trùng điệp điệp, che khuất bầu trời, trong đó có những chiếc thuyền chiến uy nghi, lân giáp sáng lấp lánh, lông vũ sặc sỡ, thanh thế ngập trời.

Thông đạo không gian mở ra rồi trực tiếp giáng xuống Tử Phủ.

Ngay lập tức, thượng giới chấn động. Đây chính là điềm báo cho sự bắt đầu của Trường Sinh chiến!

Bên ngoài Tử Phủ, nhiều đội đại quân đạo thống đã bắt đầu xuất hiện, bọn họ nhất định phải đánh dẹp hết mọi thứ, nhưng Trường Sinh Cố gia lại có vẻ hơi yên tĩnh.

Trời quang mây tạnh, muôn hình vạn trạng, có rất nhiều tiên sơn thần nhạc, Hỗn Độn vụ khí lượn lờ, giống như trước khi khai thiên.

"Tử Phủ nho nhỏ, thật nực cười."

"Dám khiêu khích sự uy nghiêm của Trường Sinh Cố gia ta, sợ là chán sống rồi."

Bên trong đại điện nguy nga.

Một lão giả răng vàng lấy ra một tẩu thuốc, nhìn không khác gì một lão nông dân đang cười nói ha hả, sắc mặt hơi có vẻ khinh bỉ và coi thường.

"Chỉ sợ là Tử Phủ bọn hắn đã không nhớ rõ tổ tiên của mình đã từng như thế nào trong quá khứ, cuối cùng họ đã cầu xin trước sơn môn Cố gia ta ra sao. Xem ra năm tháng không buông tha cho bất cứ người nào, nếu lúc đó biết được việc này, e là những tên tiểu tử kia đã bị chúng ta nấu chết rồi."

Theo đó là một giọng nói thản nhiên.

Một lão giả mang theo mùi bùn đất trên người chậm rãi bước từ ngoài điện vào với khuôn mặt nghiêm nghị.

Bên hông hắn cài một thanh thiết kiếm đã rỉ sét, bước đi rất mạnh mẽ.

Trong đại điện, cho dù là gia chủ hiện tại của Cố gia, Cố Lâm Thiên, cũng chính là phụ thân của Cố Trường Ca cũng phải kính cẩn nghe theo.

Trước mặt những vị trưởng lão này, hắn không có tư cách nói nhiều.

Lão tổ Cố gia khác với những đạo thống còn lại, bọn họ không sắp xếp dựa theo bối phận mà sắp xếp dựa theo thực lực.

Chỉ có điều, thế hệ này đã lâu không tiếp tục sắp xếp lại bối phận, bởi vì rất nhiều lão tổ còn sống hay đã chết, hoặc đang bế quan, hoặc chôn cất ở đâu, cũng không ai biết được.

Dần dà, ngay cả đám người Cố gia cũng không biết rốt cuộc đến nay vẫn còn bao nhiêu lão tổ.

Dù sao thì khi có chuyện lớn gì xảy ra, nếu không thể quyết định chắc chắn được thì chỉ cần đi đào mộ tổ là được rồi.

Trong những năm gần đây, ngoài trừ khoảng thời gian trước tin tức Cố Tiên Nhi là huyết mạch duy nhất của lão tổ Cố Nam Sơn bị lộ ra ngoài thì rất ít lão tổ Cố gia xuất hiện.

Mọi việc lớn nhỏ của Cố gia hầu như đều được giao cho gia chủ và tộc lão xử lý.

Nhưng hiện tại, mấy vị lão tổ trong đại điện đều đột phá tu vi, tâm trạng của bọn họ cũng không tệ nên đã đi ra ngoài gặp đám hậu bối một chút.

Cố Lâm Thiên cũng sẽ không làm phiền bọn hắn vì những chuyện nhỏ nhặt này của Tử Phủ.

Hết chương 860.
Bạn cần đăng nhập để bình luận