Ta! Thiên Mệnh Đại Nhân Vật Phản Phái

Chương 2692: Truyền thừa

Chương 2692: Truyền thừa

Vĩnh Hằng thủy thần chỉ có thể coi là tồn tại cấp bậc chí cao, chứ hắn vẫn còn một đoạn đường nữa mới bước vào cảnh giới Vô Thượng Phá Toái.

Về phần tại sao hắn vẫn lạc thì không được ghi chép lại trong những bản chép tay này, dù sao trước khi ghi chép những việc đó, thủy thần của Vĩnh Hằng thần tộc vẫn chưa bỏ mình.

Dù cho là hắn sớm có thể cảm giác được họa phúc, biết được kiếp nạn của bản thân, nhưng cũng không tính ra, mình sẽ vào lúc nào, bởi vì chuyện gì mà vẫn lạc.

Song khi Cố Trường Ca đọc qua những bản chép tay này, hắn lại có phát hiện bất ngờ, ánh mắt Cố Trường Ca dần dần lóe lên vẻ dị sắc.

“Con đường siêu thoát vốn hiểm trở, khó mà có quy tắc chung, có thể nói đó là một quyển Tà Ác Chi Thư, cuối cùng chỉ có thể làm cho người bước lên con đường không lối về…”

“Ta nhất định phải hủy diệt nó…”

“Nó không thể tồn tại ở thế gian.”

Rải rác mấy lời, lại khó nén lo nghĩ và sự bất an khó đè nén lúc đó của Vĩnh Hằng thuỷ thần.

Ngoại trừ đoạn văn này ra thì không còn bất cứ lời thừa thãi nào nữa, những chữ viết này cũng viết rất ngoáy, giống như hắn đang giãy dụa để khó khăn viết nốt.

“Quy tắc chung của con đường siêu thoát? Tà Ác Chi Thư ư?” Cố Trường Ca xem hết tất cả bản chép tay đằng trước kia, dị sắc trong mắt hắn càng ngày càng đậm hơn.

Hắn bỗng nhiên nghĩ tới điều gì đó, thời điểm khi hắn gặp phải Linh Khư hoàng tộc cũng từng cảm nhận được thiên ý từng chém một đao đối với vạn linh.

Còn về phần nhắc đến phạt thiên, rất nhiều tu hành giả đều rất khù khờ.

Phải biết rằng loại xưng hô cấm kỵ này đặt ở trong Thương Mang mà nói, chính là đại bất kính.

Ký ức có liên quan đến phạt thiên lại tương đương với nhát chém mạnh mẽ bổ vào trong đầu bọn họ.

Lúc đó Cố Trường Ca đã mơ hồ cảm giác ra được, dường như có một tồn tại đáng gớm từng động tay động chân với việc này.

Hắn bắt đầu tính toán nhờ vào khí tức lưu lại thôi diễn tái tạo ra cảnh tượng khi ấy, thời gian mơ hồ, cảnh tượng nhiều không đếm xuể lướt qua đáy mắt hắn.

Song khi Cố Trường Ca muốn chạm tới cảnh tượng này, thì hắn bất ngờ gặp phải sự che chắn, sương mù dày đặc không biết thổi tới từ đâu nhanh chóng bao phủ tất cả cảnh tượng đang hiện rõ trước mắt Cố Trường Ca.

Thời không vỡ nát nơi đó trở nên mông lung hơn, vô số thất thải hà vụ phun trào, trong mơ hồ giống như có một đạo thân ảnh chớp lóe đang đứng sừng sững tại chỗ. Nhưng mà nếu như nhìn kỹ thì lại phát hiện ra nơi đó không có gì cả, vẫn là sương mù mênh mông.

Cố Trường Ca thôi diễn đến bước này, suy nghĩ một hồi hắn vẫn lựa chọn dừng lại.

“Toàn bộ thời không đều bị che đậy, mọi thứ dây dưa tới vật kia mà một khi xúc động chắc chắn sẽ bị hắn phát giác ra…”

“Ngay cả tồn tại cấp bậc chí cao cũng sẽ bị ảnh hưởng.”

“Hắn định tới đây câu cá? Hay là tung lưới đây nhỉ?”

Cố Trường Ca bỗng nhiên bật ra tiếng cười nhạt không rõ ý tứ, bản thân hắn đã đoán được đây là vết tích của tồn tại nào rồi.

Nếu như không phải bất ngờ thấy được bản chép tay này, thì e rằng hắn sẽ chịu thiệt vào tương lai không chút dự đoán nào kia.

Bây giờ, đổi thành Mộc Yên có chút nghiêm túc dò xét chung quanh, nàng đã thấy được vài chữ viết mơ hồ trên mấy người đá cổ cao lớn hùng vĩ kia, mấy chữ đó trông có vẻ là ai đó ngẫu nhiên viết lên khi xưa.

Mỗi một chữ viết đều rất mơ hồ, có điều tại giây phút nàng liếc nhìn mấy chữ đó, thì chính nó đã diễn hóa ra hàng vạn cảnh tượng.

Dường như có một thân ảnh to lớn đang ngồi xếp bằng ở trước người nàng, thân ảnh đó tụng niệm cổ kinh tại chỗ, trình bày chỗ quan trọng của đại đạo, giảng giải chí lý siêu thoát, huyền diệu khó giải thích.

Trên trán Mộc Yên sáng lên hào quang chói lọi, chỗ xương gò má còn trở nên có chút trong suốt.

Nàng cảm giác độ lưu thông huyết dịch của mình trở nên nhanh hơn rất nhiều, đồng thời trong đầu hiện lên rất nhiều hình ảnh. Trong huyết mạch có vô số phù văn kỳ dị bay ra tới tấp, những phù văn đó còn cộng minh với những cảnh tượng trước mắt.

“Huyết mạch truyền thừa bị ngăn cách vô số kỷ nguyên sao? Tạo hóa mà tồn tại chí cao lưu lại cũng bớt được thời gian để ta dạy dỗ nàng.”

Cố Trường Ca chỉ liếc mắt nhìn, chứ không thấy gì kinh ngạc cả, Mộc Yên tới đây quả thật có cơ duyên thuộc về bản thân nàng.

Khi Mộc Yên thừa nhận truyền thừa của nơi đây, thì Cố Trường Ca cũng không nhàn rỗi.

Cố Trường Ca bỗng dưng nhớ tới chuyện khác, thế là hắn lập tức thu hết những bản chép tay kia lại, sau đó lập tức đi ra khỏi động phủ.

Vù!

Thập Hoang Chi Thư được sương mù hỗn độn bao phủ nhắy mắt xuất hiện tại trong bàn tay hắn.

Dường như khí linh của Thập Hoang Chi Thư biết hắn có chuyện muốn nói với nàng, thế là hiểu ý biến thành làn khói xanh hiện ra giữa không trung.

“Cố công tử có việc muốn dặn dò ta hay sao?” Giọng điệu của Thập Hoang Chi Thư khí linh có phần kính cẩn.

So với sự lạnh nhạt khi ở trước mặt Vương Hạc, thì giờ đây nàng lại khôn khéo không tưởng nổi.

Đương nhiên việc này cũng có nguyên nhân của nó, bởi vì sau khi khí linh của Thập Hoang Chi Thư tận mắt thấy được thực lực cường đại của Cố Trường Ca, thì tâm tính nàng lập tức thay đổi.

“Ngươi còn thông minh thức thời hơn trong tưởng tượng của ta.” Cố Trường Ca hờ hững liếc nhìn nàng, kế đó tùy ý nói.

Không phải hắn đang nói nàng rằng biết xem xét thời thế, mà nàng lấy một loại thủ đoạn gần như dương mưu để lựa chọn “chủ nhân” thích hợp.

Nàng lựa chọn dùng phương thức của Thập Hoang Chi Thư khí linh để nói với Vương Hạc những lời kia, chính là vì muốn mượn tay Vương Hạc suy đoán ra thực lực của hắn.

Nếu như thực lực của hắn không đạt đến mức nàng suy đoán mà nói, thì chỉ sợ nàng lại lập tức phản bội, trợ giúp cho Vương Hạc. Thay vì nói nàng là khí linh, vậy chi bằng nói là do thần hồn của nàng bị vây ở bên trong Thập Hoang Chi Thư.

Hết chương 2692.
Bạn cần đăng nhập để bình luận