Ta! Thiên Mệnh Đại Nhân Vật Phản Phái

Chương 3416. Vẫn chưa nhớ ra



Chương 3416. Vẫn chưa nhớ ra




Dù sao, ngay cả Phạt Thiên Minh “cùng hung cực ác”, cũng lựa chọn vào thời điểm này hợp lực chống chọi sinh linh hắc ám, biết phân biệt đâu là chính nghĩa đâu là gian tà.
Ngược lại, Chính Nhất Minh luôn đánh cờ hiệu giúp đỡ chính đạo lại lựa chọn rút lui, vứt bỏ cương vực, từ bỏ rất nhiều tộc đàn và sinh linh.
Điều này cũng khiến cho những thành viên còn lại của Chính Nhất Minh bắt đầu hoài nghi, khi thế cục hỗn loạn, Chính Nhất Minh một lần nữa gặp khó, người bị vứt bỏ tiếp theo có thể là bọn họ hay không?
Phạt Thiên Minh là tiểu nhân. Đây là sự thật không thể nghi ngờ, nhưng Chính Nhất Minh cũng chưa chắc là người tốt. Từ đủ loại dấu hiệu mà xem, Chính Nhất Minh lại càng giống như ngụy quân tử khoác túi da giả nhân giả nghĩa.
Tà Nguyệt Tông, đại chiến vô cùng kịch liệt, đá vụn bắn tung trời, tinh vực rung động, khắp nơi đều là thần thông và đạo pháp ba động. Hai bóng người kinh khủng tung hoành giữa vũ trụ. Khi bọn họ đối chưởng, thời gian trôi qua, đại đạo ma diệt.
Bọn họ giống như bôn ba từ thời Thái Cổ. Quá khứ, hiện tại và tương lai đều có bóng dáng của bọn họ.
Dư ba va chạm nhau, vật chất chung quanh bắt đầu bị vỡ vụn. Cảnh tượng như vậy quá kinh khủng, đúng nghĩa khai thiên tích địa, diễn hóa hỗn độn.
Chấp niệm tổ sư Tà Nguyệt Tông hiển hóa, hóa thân thành một nam tử vĩ ngạn, quanh thân lượn lờ hàng trăm triệu sợi hào quang, giống như sống lại từ thời kỳ xa xưa. Môt điểm chỉ ra, thần liên bay múa, trật tự và đạo pháp ngưng tụ cùng một chỗ đại diện cho cảm ngộ đạo pháp của ông, muốn vây khốn cường địch ở đằng trước.
Ô Ương thì khí thôn sơn hà. Theo hô hấp của hắn, sương mù màu đen như sóng triều, mãnh liệt chập trùng, tầng tầng lớp lớp tấn công đến, bao phủ toàn bộ thiên địa. Từng tinh vực giống như bùn đất rơi xuống.
Bên hông hắn vác một thiên đao màu đen, bổ ngang chém tới, kinh thiên động địa, xé rách vũ trụ, kinh động hoàn vũ. Đao quang chói mắt kinh diễm thái cổ, từ điểm cuối cùng của dòng sông thời gian chiếu sáng đến. Từng vũ trụ, tinh vực đều vỡ vụn, băng liệt.
Đao quang chém tới, trực tiếp cắt đứt trật tự thần liên vô tận, ngay cả hư vô cũng tách ra, thủy triều thời không phun trào, từ giữa hư vô bao phủ đến.
Hắn đã gặp phải cường địch. Thủ đoạn tổ sư Tà Nguyệt Tông kinh người. cho dù chỉ là chấp niệm nhưng cũng rất cường đại, đủ loại thủ đoạn rất khó giải, không phải Tổ Đạo cảnh bình thường có khả năng đối phó. Nếu chân thân xuất hiện, có lẽ hắn sẽ không địch lại.
Loại cảm giác thất bại này, đây là lần đầu tiên Ô Ương gặp phải. Chấp niệm tổ sư Tà Nguyệt Tông chính là kẻ địch mạnh nhất sau khi hắn rời khỏi Ác Mộng Ma Vực gặp được trong Thương Mang.
Tuy nhiên hắn không cảm thấy lo lắng, cũng không cho rằng chấp niệm của tổ sư Tà Nguyệt Tông có thể lật nên sóng gió gì. Phía sau hắn còn có một vị chủ tế tồn tại.
Ngoài ra, chỉ là chấp niệm thôi mà, cũng không tồn tại được bao lâu. Sức mạnh tiêu hao hết, sớm muộn gì cũng sẽ tiêu tán.
Hai người giao chiến không ngừng, đủ loại ánh sáng bộc phát. Ba động truyền ra khắp vũ trụ, kinh nhiếp thời không các phương.
Trên khắp dãy núi ở Tà Nguyệt Tông, đại chiến cũng kinh người. Tất cả trưởng lão, đệ tử đều ra tay, chém giết với sinh linh hắc ám, không thèm quan tâm sinh tử.
Chấp niệm tổ sư Tà Nguyệt Tông hiện thân, khăng khăng muốn đưa tất cả mọi người rời khỏi Tà Nguyệt Tông. Nhưng bây giờ ông đã không còn thực lực đó nữa, bị cường địch ngăn cản, sức mạnh đang dần dần tán loạn.
Rất nhiều trưởng lão đều cảm giác được, sinh linh hắc ám xâm phạm dường như có mục tiêu, chính là hướng đến Tà Nguyệt Tông. Sinh linh hắc ám có mưu đồ khác, chứ không riêng gì muốn hiến tế Tà Nguyệt Tông.
Điều này khiến cho trong lòng bọn họ vừa kinh sợ lại vừa bất lực.
Con chim màu đỏ đậu trên vai Cố Tiên Nhi. Nàng vừa giao chiến với sinh linh hắc ám vừa lui về trong động phủ của mình.
Sinh linh hắc ám bỗng nhiên đột kích nằm ngoài dự liệu của nàng và tất cả mọi người. Điều này cũng khiến cho dự định chạy nạn trên dưới Tà Nguyệt Tông phải thất bại.
Bây giờ, nàng cũng không thể xác định liệu nàng có còn sống để thoát khỏi Tà Nguyệt Tông hay không. Duy nhất trông cậy vào chính là vị nữ nhân áo trắng thần bí kia.
Mãi cho đến khi sinh linh hắc ám đột kích, nữ nhân áo trắng cũng không rời khỏi động phủ nửa bước. Cho nên nàng mới dự định lui về, đưa nữ nhân áo trắng rời đi.
“Tiền bối, ngươi có nhớ ra được gì hay không? Nếu còn không ra tay, chúng ta phải táng thân trong tay sinh linh hắc ám đấy.”
Cố Tiên Nhi lui trở về trong động phủ, có chút lo lắng hỏi.
Nữ nhân áo trắng sững sờ nhìn cảnh tượng bên ngoài, trong tay cầm cái gương đồng cổ xưa, dường như chưa kịp hiểu ý của Cố Tiên Nhi.
“Xin lỗi, ta còn chưa nhớ ra.”
Sau đó, nàng lắc đầu, giọng nói mang theo sự bất lực.
Cố Tiên Nhi thở dài. Nàng không còn cách nào, cũng không biết lời nữ nhân áo trắng nói là thật hay giả, chỉ có thể mang theo nàng ấy rời khỏi động phủ, vừa bức lui đám sinh linh hắc ám xông đến vừa tụ họp với đám người Lam Hân. Hết chương 3416.



Bạn cần đăng nhập để bình luận