Ta! Thiên Mệnh Đại Nhân Vật Phản Phái

Chương 3877

Chương 3877Chương 3877
Em gái kế thừa dung nhan của mẫu thân, tuổi còn nhỏ nhưng đã rất xinh đẹp, mắt to như bảo thạch, rất nhiều người trong thôn trại đều thích cô bé.
Nhưng hắn không ngờ.
Con trai út của thôn trưởng trong thôn trại cũng muốn đoạt đứa em gái còn nhỏ tuổi của ông ta, thừa dịp ông ta ra ngoài hái thuốc mà mò đến nhà, làm nhục đứa em gái chỉ mới bảy tuổi của ông ta.
Sau khi ông ta về đến thôn trại, trong căn phòng rách nát, ông ta nhìn thấy vết máu bừa bãi và đứa em gái đã không còn hơi thở.
Hai mắt cô bé mở thật to, cánh tay nhỏ nhắn đưa về phía cánh cửa, miệng hô hào, dường như muốn gọi ca ca của mình. Nhưng ông ta lúc đó cái gì cũng không nghe thấy, cái gì cũng không làm được.
Em gái của hắn mới bảy tuổi. Nó chỉ mới bảy tuổi mà thôi.
Ông ta đứng ngây ra như phỗng, hết thảy trước mắt như biến thành màu đen. Thế gian này dường như không còn ý nghĩa để ông ta sống tiếp.
Rất nhiều người trong thôn trại đến vây quanh nhà của ông ta. Tất cả mọi người bàn tán sôi nổi, hoặc tiếc hận, hoặc lạnh lùng, nhưng không có ai giúp ông ta.
Ông ta không muốn để em gái rời khỏi mình. Vì thế, ông ta đã luyện chế em gái thành ma khôi. Đời này hai người sẽ không bao giờ chia lìa.
Về sau, ông ta bỏ ra thời gian ba năm giết tất cả những người đã làm ngơ, nghiền nát xương cốt bọn họ, dùng dao lột từng mảng da của bọn họ xuống.
Nàng rất dịu dàng, mái tóc rối tung, khóe miệng lúc nào cũng trực chỉ nụ cười. Nàng thích mặc váy lục sắc, che ô giấy dầu khi trời mưa, thường xuyên cho em gái của ông ta thức ăn.
Ông ta cũng đã gặp được một nữ nhân quan trọng nhất trong cuộc đời của ông ta. Nàng tên Viện nhi, đến từ một thành trì xa xôi, là tiểu thư con nhà giàu sang theo thương đội đến đại hoang.
Về sau nữa, ông ta được một tu sĩ trong một ma tông ở đại hoang nhìn trúng. Ông ta trở thành ma tu, không từ thủ đoạn, tâm ngoan thủ lạt.
Đúng rồi, em gái.
Rõ ràng là cửa mở nhưng vì sao không có ai nghe được, không có ai nghe tiếng khóc của em gái ông ta, không có ai nghe được tiếng gào thét của nàng, cũng không có ai nghe thấy sự tuyệt vọng của con bé?
Ông ta nhìn nàng già đi, nhìn tuổi tác của nàng không chịu dừng lại, nhìn mái tóc của nàng trắng xóa, nếp nhăn đầy mặt rồi cuối cùng chính tay ông ta mai táng nàng.
Đó là khoảng thời gian vui vẻ nhất trong cuộc đời của ông ta.
Nhưng rốt cuộc thì Viện nhi cũng là một phàm nhân. Nàng không cách nào tu hành, sống không được bao lâu. Nàng cũng không muốn trở thành ma khôi.
Viện nhi, em gái, còn có ông ta.
"Viện nhi, Tiểu Thanh, các ngươi chờ ta nhé..."
Ông ta đã đưa ra lời thề sẽ tìm kiếm phương pháp phục sinh hai người. Vì thế ông ta đã tu luyện vạn pháp, tìm vạn đạo, biến giả thành thật... Về sau, thế nhân kính sợ gọi ông ta là Hư Tổ, cảm thấy ông ta chính là một quái vật vu ngoại.
Rõ ràng, từ khi mới bắt đầu, ông ta cũng chỉ là một thiếu niên bình thường muốn sống một cuộc sống bình thường với em gái của mình mà thôi.
Về sau, ông ta đã làm trái di nguyện của nàng, đào thi thể của nàng lên, giữ lại bên cạnh.
Thủy Tổ Hư lẩm bẩm. bóng tối trước mắt mờ dần, sương mù mịt mờ. Trước một cây cầu cổ xưa, một nữ tử cầm ô đứng đó. Mái tóc của nàng rối tung, mặc váy dài lục sắc, tay dắt một đứa bé gái tóc búi sừng dê, mỉm cười dịu dàng với ông ta.
Từng luồng thần niệm tư duy va chạm bên trong thời không vũ trụ các phương. Không ít tôn tại chí cường sau khi tim đập nhanh cũng truyền lại tin tức.
Bên trong Ác Mộng Ma Vực, Vô Nguyệt đại chủ tế, Cố Tiên Nhi, Hi Nguyên Thánh Nữ không khỏi im lặng.
Âm thanh nhai nuốt vang vọng, quanh quẩn trong chư thế Thương Mang. Thân hình Thủy Tổ Hư gây ốm, không hề có máu rơi xuống, rất nhanh biến thành dòng lũ năng lượng tán loạn khiến các nhân vật cấp Lộ Tận phải tê cả da đầu. Một tồn tại hung danh hiển hách, Lộ Tận cấp Thăng Hoa lại có kết cục thê thảm như vậy.
Răng rắc...
Đây là thân chi niệm của Đại Thiên Chi Chủ. Một khi xuất thế khôi phục, nó sẽ mang theo hung lệ ngập trời, nuốt hết chư thế.
Ông ta đột nhiên đưa tay, mỉm cười đi về phía hai người. Mặc dù có rất nhiêu người không biết đây là cái gì nhưng từ những gì phát sinh vừa nãy, bọn họ cũng mơ hồ đoán được điều gì đó.
"Còn chưa đủ..."
Tiếng gào thét băng lãnh, hung lệ một lần nữa truyền đến.
Con ngươi hắc ám đang treo cao bỗng nhiên để mắt đến một đám tồn tại Chân Lộ và Lộ Tận đang chém giết ngoài tiên tuyến.
Không có bất kỳ lời nói thừa thãi nào, bàn tay hắc ám như kình thiên soạt một cái chộp đến, từng tâng thời không vũ trụ giống như giấy rách, trực tiếp bị xé nứt.
Khí tức có liên quan quét sạch tám hướng, năng lượng tán loạn trong khoảnh khắc biến thành bột mịn.
Chỉ trong khoảnh khắc, một nhân vật Lộ Tận trong ngũ đại chúa tể của Cổ Tàng Văn Minh không kịp né tránh, bị bàn tay lớn màu đen bắt lấy.
Người này thậm chí còn kém xa Thủy Tổ Hư. Trong nháy mắt đụng phải, ông ta lập tức bị ăn mòn. Cơ thể tan rã, biểu hiện sợ hãi tuyệt vọng, hoàn toàn trốn không thoát.
“Đại nhân cứu ta...
Vị Quả Chủ vô cùng hoảng sợ kêu to, mục đích muốn Tuyệt Âm Thiên Quân ra tay cứu giúp.
Bạn cần đăng nhập để bình luận