Ta! Thiên Mệnh Đại Nhân Vật Phản Phái

Chương 567: Vỡ òa

Chương 567: Vỡ òa

Mà bên kia, sau khi bị thân ảnh mang sương mù ngập trời đánh xuống Thiên trì.

Yêu Yêu cảm thấy rằng bản thân đã rút lui khỏi trạng thái thờ ơ lạnh lùng, xem mọi thứ như con kiến.

Nàng không còn sở hữu sức mạnh chí cường, tùy tay có thể hủy thiên diệt địa, nàng lại một lần nữa trở thành một tiểu nữ hài yếu đuối thậm chí không giết nổi một con gà.

Mà nàng hiện tại đang dần rơi xuống đáy hồ.

Bất lực mà tuyệt vọng, đừng nói vùng vẫy, ngay cả một chút sức lực cũng không sử dụng được.

Uy áp kinh hoàng từ trên cao giáng xuống, ngang mặt hồ vẫn có sóng xung kích kinh khủng không gì sánh được.

Dưới áp lực như vậy, tất cả sinh linh chỉ có thể lựa chọn quỳ trên mặt đất không dám động đậy.

Yêu Yêu biết rằng với năng lực của bà bà, chỉ có thể lựa chọn quỳ phục trên mặt đất, không dám động đậy.

Bọn họ đã xé rách quan hệ với Khương Dương, vì vậy hắn ta sẽ không thể nào ra tay cứu bà bà.

Nghĩ đến những điều này, Yêu Yêu cảm thấy hơi buồn bã.

Lại nói, chuyện này không liên quan gì đến bà bà.

Bà bà theo nàng đến đây, hoàn toàn có thể ở bên ngoài, nhưng vì nàng, mà đem tính mạng của mình lưu lại đây.

Dù sao loại tồn tại khủng bố kia, e rằng ngoài sư tôn ra, không có ai có thể chiến thắng?

Nếu nàng chết ở đây, có thể bồi sư tôn và bà bà, cùng với người ca ca Khương Dương đã không gặp từ lâu.

Cảnh vật hiện lên trong đầu nàng.

Có những cảnh là lúc nhỏ chơi đùa với ca ca, cũng có những ngày tháng bên bà bà, nhưng càng nhiều hơn đó chính là những sớm chiều bên cạnh sư tôn.

"Yêu Yêu không thể báo thù cho sư tôn….”

“Chỉ là con sẽ lập tức được thấy người rồi.”

Lúc này, điều nàng hối hận nhất và không nỡ từ bỏ chính nhất chính là không tìm ra dấu vết của Cố Trường Ca, không giết được Khương Dương, báo thù cho sư phụ và ca ca.

Ông!!

Yêu Yêu nhắm chặt mắt, không để ý đến vị trí trung tâm lông mày của mình, hoa văn giống như cánh hoa đào đang nở rộ rực rỡ, chiếu rọi đáy hồ tối đen trở nên sáng lạn.

Có một thứ ánh sáng kỳ lạ ló dạng ở đó.

Mơ hồ có thể nhìn thấy một cây đào với rễ cắm sâu ở vô tận hỗn độn, thần liên rũ xuống dài thườn thượt.

Cũng vào lúc này, Yêu Yêu cảm thấy như mình đã rơi xuống đáy vực sâu.

Nhưng tại sao không có cảm giác như rơi xuống bùn mà lại ấm áp như vậy?

Cũng không có sự lạnh lẽo và tăm tối như trong tưởng tượng.

Giống như ngày hôm đó từ không trung rơi xuống, đột nhiên được sự tôn đón được.

Nàng muốn mở to mắt.

Nhưng ngay sau đó, một giọng nói dịu dàng đột nhiên vang lên bên tai nàng, giống như một dòng suối trong vắt chảy qua khe đá, tự nhiên ấm áp.

"Tiểu nha đầu, sao lại không nghe lời, kêu ngươi ở Tiên Luân Thánh địa đợi ta, sao lại một mình lén lút chạy đến đây?”

Nghe thấy những lời quen thuộc này, Yêu Yêu đột nhiên mở mắt ra nhìn cảnh tượng trước mắt một cách khó tin.

Không biết từ khi nào, hồ nước gần đó đã được làm sạch, tạo thành một không gian ấm áp tuyệt đối.

Mà bạch y nam tử lên tiếng trước mặt đang giữ chặt nàng chẳng phải là sư tôn mà nàng quen thuộc hay sao?

"Không thể nào, sư tôn không phải đã chết rồi sao? Chẳng lẽ đây là địa phủ trong truyền thuyết? Ở địa phủ nhìn thấy sư tôn rồi…”

Yêu Yêu nhìn mọi thứ trước mắt với vẻ hoài nghi, rồi khẽ lẩm bẩm, cảm thấy mình đã chết rồi nên mới nhìn thấy sư tôn ở nơi này ...

Chỉ là sư tôn, người thật đẹp trai!

Thảo nào ngày thường không thể nhìn thấy khuôn mặt thật, phải dùng sương mù che lại, để không cho mọi người nhìn thấy.

Bằng không nhiều nữ tử như vậy nhìn thấy, còn không phải là đua nhau tranh đoạt để làm sư nương của nàng sao.

Nghĩ đến điều này, Yêu Yêu đột nhiên có chút vui vẻ, mặc dù đã chết nhưng cuối cùng nàng cũng hoàn thành được một ước nguyện mà nàng hằng mong ước.

Cuối cùng nàng cũng thấy rõ sư tôn trông như thế nào, từ trước đến nay nàng luôn biết sư tôn vẫn còn rất trẻ.

Không phải loại dáng vẻ lão ngoan đồng nặng nề.

Nghĩ đến đây, nàng đột nhiên không biết dũng khí từ đâu ra, vươn bàn tay nhỏ bé của mình, như ma xui quỷ khiến đã sờ vào khuôn mặt của sư tôn.

Dường như muốn nhìn xem, sư tôn trước mặt là thật hay giả.

Tuy nhiên, một bàn tay đã chặn trước mặt nàng, còn thuận thế gõ vào đầu nàng một cái.

Đồng thời kèm theo giọng nói hơi bất đắc dĩ.

"Tiểu nha đầu này, đang suy nghĩ lung tung cái gì, sư tôn của ngươi lợi hại như vậy, làm sao có thể chết được, cho dù có ở địa phủ, sư tôn cũng có thể dẫn ngươi trở về.”

"Hả?!"

Cái đầu nhỏ của Yêu Yêu đột nhiên không thể suy nghĩ gì nữa, sư tôn sao lại đột nhiên nói như vậy? Chẳng lẽ tất cả những chuyện này hoàn toàn là do chính mình tưởng tượng?

Hay là nói sư tôn thực sự chưa chết? Bản thân mình cứ nghĩ sai.

"Sư tôn..."

Yêu Yêu định mở miệng hỏi lại lần nữa.

Nhưng mà, ngay sau đó, sư tôn trước mặt nàng đột nhiên di chuyển thân ảnh, áo bào vung lên, toàn bộ nước hồ bắt đầu mênh mông cuồn cuộn, giống như bị một đôi bàn tay to vô hình đẩy ra, tất cả đều bị cắt đứt ra bên ngoài.

Sau đó, dẫn nàng phóng lên tận trời, nhanh chóng rời khỏi nơi này.

Nhìn cảnh tượng trước mắt, Yêu Yêu có phản ứng chậm hơn nữa, cũng đã phản ứng kịp.

"Sư tôn, sự tôn người thật sự là chưa chết..."

Nàng không khỏi kêu một tiếng, khuôn mặt nhỏ nhắn ngấn lệ, lập tức khóc lên như hoa lê trong mưa, ôm chặt Cố Trường Ca.

Sư tổn vẫn ổn, sư tôn không có chết.

Những cảm xúc lo lắng, bất an, buồn bã, bi thương,… thi nhau trào dâng, như vỡ òa, nước mắt không ngừng rơi.

Hết chương 567.
Bạn cần đăng nhập để bình luận