Ta! Thiên Mệnh Đại Nhân Vật Phản Phái

Chương 1759: Giang Sở Sở chi niệm

Chương 1759: Giang Sở Sở chi niệm

“Trường Ca, ngươi nói xem rốt cuộc Tiên Cung bí tàng này là thật hay giả? Vì sao mà Tiên Cung đã từng thống ngự Chư Thiên lại sụp đổ, ngay cả Tiên Cung chi chủ bất hủ cũng phải táng diệt ở trong Dòng sông thời gian.”

Nguyệt Minh Không khẽ nhíu mày, không nhịn được nói.

Kỳ thực dựa theo nguồn gốc thì hưng mạch của Vô Song tiên triều đã từng có mối liên hệ rất lớn với Tiên Cung. Khi còn nhỏ, nàng cũng từng đọc sách cổ và biết được vài lời ghi chép về việc Tiên Cung chi chủ vẫn lạc.

Lúc đó nàng cực kỳ chấn kinh, không ngờ Tiên Cung chi chủ đã từng thống ngự Chư Thiên cũng có thọ nguyên vô hạn gần với đạo.

Mà khi gặp phải đạo thương khó có thể tưởng tượng được, cuối cùng hắn cũng phải táng nhập vào Dòng sông thời gian cùng với Cửu Thiên Thần Linh chi quan.

Kỳ thực bây giờ cung điện mai táng Tiên Cung chi chủ vẫn đang nằm sâu bên trong tổ địa của Vô Song tiên triều.

Tòa cung điện kia cực kỳ thần bí, ngày bình thường hoàn toàn không thấy được, cho dù là Vô Song tiên triều chi chủ cũng không có tư cách tiến vào.

Nghe nói nó nối liền với một dòng sông thần bí, nếu đi dọc theo nhánh sông thì ta có thể tiến vào được nơi sâu nhất trong vũ trụ.

“Có thể là Tiên Cung đã gặp phải đại dịch, đây không phải là suy đoán cho tới giờ sao?”

Cố Trường Ca nghe như vậy thì mỉm cười nói.

Thật ra thì hắn hiểu rất nhiều việc liên quan tới Cấm Kỵ kỷ nguyên, dù sao Ma Chủ cũng là một đời của hắn.

Thế nhưng vì sao Ma Chủ lại cắt ngang kỷ nguyên kia mà tiến hành diệt thế?

Cho tới bây giờ, hắn cũng không có chút ký ức nào về việc này, lại càng không biết nguyên nhân là gì. Đương nhiên theo Cố Trường Ca nghĩ thì chỉ là chưa tới thời cơ mà thôi.

“Ngay cả Tiên Cung chi chủ cũng gặp phải đại địch không thể tưởng tượng nổi sao?”

“Thế gian này đúng là có quá nhiều sự tình chúng ta chưa hiểu rõ được.”

Ánh mắt Nguyệt Minh Không có chút hoảng hốt, nghĩ tới những hình ảnh từ đoạn thời gian trước cho đến nay.

Nếu thật sự là như thế, vậy có khi nào giữa thiên địa này có những tồn tại không thể nhìn thấy, đang điều khiển mọi thứ hay không? Kể cả việc nàng trùng sinh?

Thế nhưng trong khoảng thời gian này, đột nhiên trong đầu nàng tái hiện lại đại mộng về tiên pháp thì phải giải thích thế nào?

“Ngươi bây giờ thay vì suy nghĩ về những thứ này, còn không bằng suy nghĩ một chút về đại hôn của hai ta vào nửa năm sau nên tổ chức thế nào.

Cố Trường Ca cười cười, cầm tay ngọc của nàng rồi nhẹ nhàng nhéo nhéo để giúp nàng lấy lại tinh thần.

Nguyệt Minh Không liếc hắn một cái, thế nhưng khóe miệng cũng không kiềm được cong lên.

Nửa năm sau, trong lòng nàng vẫn luôn rất chờ mong.

Sau khi rời khỏi hoàng đô, Cố Trường Ca mang theo A Đại, xé rách vùng vũ trụ này, trực tiếp đi thẳng về phía Nhân Tổ điện ở chỗ Thiên Vực.

Mặc kệ là Hắc Ám Thiên Đình hiển thánh, hay là đi gặp Giang Sở Sở hắn đều không thể tránh né mà phải đi về phía Nhân Tổ điện.

Tin tức về đám cưới của hắn cùng Nguyệt Minh Không, bây giờ đã truyền khắp thượng giới, Giang Sở Sở đang tu hành tại Nhân Tổ trong điện chắc chắn cũng sẽ biết tin tức.

Với tính cách của nàng mà nói, nếu Cố Trường Ca không đi dặn dò một tiếng, không chừng sẽ vì yêu mà sinh hận.

Không giống với Nguyệt Minh Không dám yêu dám hận, Giang Sở Sở nhiều khi cũng giấu tâm sự ở trong lòng mà không biểu lộ ra bên ngoài...

Cho nên một số thời điểm, cũng không thèm để ý đến kết quả mà làm ra chuyện manh động.

Ngoài ra, trước đây Khí Vận Kim Đỉnh đặt bên trong Nhân Tổ điện, bây giờ cũng đã hấp thu đầy đủ khí vận, Cố Trường Ca dự định tiến hành cho Hắc Ám Thiên Đình hiển thánh lần thứ hai.

Trong khoảng thời gian này, hắn đã có thể cảm nhận được trong thiên địa này, có từng tia từng tia niệm lực hội tụ tới, Sinh linh tu sĩ đã nghe được đoạn tế văn trong thời gian trước

Mặc dù niệm lực của những thứ này còn rất yếu, không đủ để tiếp xúc với thứ giấu bên trong trong vũ trụ Hắc Ám Thiên Đình, chứ đừng nói là tiến vào bên trong tràng sợi chân hồn.

Nhưng theo Cố Trường Ca thấy, những niệm lực này đều đại biểu cho tiềm lực tương lai cực lớn, cũng là tương lai hắn thành kính tín đồ.

Thời gian nháy mắt thoáng qua, sau nửa tháng, bên trong Nhân Tổ điện chính giữa Thiên Vực.

Giang Sở Sở một bộ bạch y, tóc xanh như suối, thần sắc thanh lãnh bình tĩnh, thế nhưng lại có vẻ hơi gầy gò tiều tụy, đang xếp bằng ở bên trong cung điện.

Một thân ảnh tiên nữ mù mịt hiện lên xung quanh, trần ngập khí tức kinh khủng.

Trong cung điện, tín ngưỡng chi lực màu bạc ty ty lũ lũ, tất cả thiên tụ đến từ thường giới, vô cùng mênh mông, hóa thành một mảnh ngân sắc Vương Dương, chìm nổi ở đây.

Trong khoảng thời gian này tai họa ở một số nơi ở Tuyệt Âm Thiên đã lắng xuống, khiến thanh thế người ta ở Tổ điện nâng cao lên một bước.

“Phốc...”

Thế nhưng đúng lúc này, Giang Sở Sở đang nhắm mắt ngồi xếp bằng bỗng nhiên kêu đau một tiếng, khuôn mặt đột nhiên trở nên tái nhợt, vết máu trên áo đỏ thẫm, trông cực kì chói mắt.

Nàng chậm rãi mở to mắt, con ngươi vốn vô cùng trong suốt, bây giờ lại có chút ủ rũ cùng huyết sắc.

“Lại bị nhập ma sao?” Giang Sở Sở đau khổ khẽ nói. Chân mày khẽ nhíu, giống như đang hỏi chính mình.

Không bao lâu sau, nàng lại lấy ra một chiếc khăn tơ sạch sẽ, lau đi vết máu ở khóe miệng, trông cực kỳ thông thạo và tự nhiên.

Trong khoảng thời gian này đến nay, nàng lúc nào cũng khó mà nhập định, sau khi miễn cưỡng xem như đã nhập định thì trong đầu cũng sẽ hiện lên đủ loại tạp niệm quấy nhiễu.

Điều này trong năm tháng tu hành trước của nàng, căn bản cũng không dám nghĩ tượng.

Nàng là Thất Khiếu Linh Lung tiên tâm, có thiên phú khám phá hư thực về mọi thứ trên thế gian, gọi là tâm ma nghiệp chướng, ở trong mắt nàng căn bản là không tồn tại đồng dạng.

Nhưng mà mấy ngày nay lại liên tiếp bị tẩu hỏa nhập ma, tâm loạn như ma, khó mà bình tĩnh lại được.

Thậm chí Giang Sở Sở còn cảm thấy đạo tâm của mình đã bị hỏng, không còn trọn vẹn như trước, phía trên sinh ra rất nhiều vết rách.

“Nửa năm sau, hắn sẽ lập gia đình với vị hôn thê của hắn. Thế nhưng hắn đã đáp ứng, sẽ lấy ta...”

Nghĩ tới chuyện này, ánh mắt Giang Sở Sở bỗng nhiên có chút mờ mịt, vô cùng ảm đạm.

Nàng đưa tay che ngực mình, trong lòng cảm thấy đau buồn, khó chịu...

Hết chương 1759.
Bạn cần đăng nhập để bình luận