Ta! Thiên Mệnh Đại Nhân Vật Phản Phái

Chương 1121: Tiểu cô nương Vọng Nguyệt

Chương 1121: Tiểu cô nương Vọng Nguyệt

Bạch Liên Nhi, Bạch Côn đối với việc cha con được đoàn tụ một lần nữa, nói không vui là không có khả năng.

Chuyện ở Yêu giới, Bạch Liên Nhi không nói nhiều, Bạch Côn cũng biết điều không hỏi gì.

Có thể sống tiếp đối với hắn mà nói, đó là chuyện trước đây căn bản không dám tin, hiện giờ đâu dám thỉnh cầu gì quá đáng.

“Đa tạ Trường Ca thiếu chủ.”

Bạch Côn cảm tạ với Cố Trường Ca, sau đó được Bạch Liên Nhi mang đi, trước tiên định tìm một chỗ thu xếp ổn thỏa trước, sau đó sẽ bàn tiếp chuyện của Xuân Phong Bích Ngọc Lâu với Cố Trường Ca.

Cố Trường Ca có một số chuyện muốn tìm phụ thân của hắn hỏi một chút, nhưng sau khi suy nghĩ, trước tiên vẫn đến thế giới của Cố Thanh Y, tìm thấy nàng đang tĩnh tọa trên một tảng đá xanh trên đỉnh núi.

Nàng giống như chưa từng động đây, vĩnh viễn không đổi, tóc đen như thác nước, cả người mang vẻ đẹp tựa như thiên tiên thoát tục, kỳ ảo như có như không, lạnh lẽo siêu nhiên, ngay cả làn da cũng như tiên ngọc, vô cùng nhẵn mịn không tì vết, sáng bóng động lòng người, hoàn mỹ tới cực hạn.

Nhưng nếu nhìn kỹ khuôn mặt của nàng, lại không thấy rõ, tựa như được một lớp sương mù che phủ, chỉ có đôi mắt thanh lãnh mà thâm thúy tựa như ẩn chứa đau thương và tịch mịch của thế gian này.

“Ngươi đã đến rồi?”

Ngay khi Cố Trường Ca bước vào nơi đây, nàng đã biết rồi, chẳng qua vẫn không cử động, chờ hắn đi đến.

Cố Trường Ca gật đầu, rất tùy ý ngồi xuống tảng đá xanh bên cạnh nàng.

“Đến thăm ngươi một chút, thuận tiện đến nhìn tiểu gia hỏa kia.”

Hắn cười nói, ánh mắt nhìn qua.

Có thể nhìn thấy biển mây trập trùng phía xa xa, Tiểu Vọng Nguyệt đang vui đùa trong đó, trên cơ thể tinh tế xinh đẹp, ánh trăng chiếu xuống, trông có vẻ khá nhàn nhã vui sướng.

“Ta không có gì đẹp cả.” Cố Thanh Y lắc đầu, biểu cảm trên khuôn mặt rất khó thay đổi, nói năng rất nghiêm túc.

Nhưng Cố Trường Ca rất quen thuộc với tính cách của nàng, cũng không để ý, vẫn cười nói: “Không, ngươi rất đẹp.”

Cố Thanh Y nghe vậy, nghiêng đầu nhìn hắn một cái, cũng không nói gì, sau đó đưa tay vuốt mái tóc đen rũ xuống trước vai.

Động tác nhỏ đó của nàng, bình thường tâm trạng không tệ mới làm như vậy.

Cố Trường Ca cũng không chọc phá, lại nhìn về phía Tiểu Vọng Nguyệt, nói: “Tiểu Bạch trong khoảng thời gian này thực lực tăng lên rất nhiều, ngược lại vất vả cho ngươi rồi.”

“Bản thân nàng ấy ăn rất nhiều, lớn lên rất nhanh, đứa trẻ này trước kia chắc là đói bụng lắm.”

Cố Thanh Y lắc đầu nói: “Ta chỉ là mỗi ngày nhìn nàng ấy ăn, cũng không có quản nàng ấy.”

“Không sao, để nàng ăn là được rồi.” Cố Trường Ca nở nụ cười nói: “Một Vọng Nguyệt chẳng lẽ còn có thể ăn hết Cố gia hay sao?”

Tuy rằng trong điển tịch cổ xưa có ghi lại, quả thật đã từng xuất hiện chuyện Vọng Nguyệt ăn sạch cả một đạo thống, nhưng đó cũng chỉ là tin đồn làm đề tài nói chuyện sau bữa ăn, rất ít người coi là thât.

Nhưng bản thể của Vọng Nguyệt chính là ngân hà, đủ để thấy sự khổng lồ của nó.

Cho dù giao phó ngôi sao cho Cổ Thần, ở trước mặt họ cũng nhỏ bé như hạt bụi.

Mà ngay lúc Cố Trường Ca và Cố Thanh Y đang nói chuyện, Tiểu Vọng Nguyệt phía xa dường như đã chú ý đến hắn, cũng không sợ hãi như lúc trước, hóa thành một đạo ánh sáng màu bạc, rơi xuống chỗ này.

Nhưng lúc sắp rơi xuống trước mặt Cố Thanh Y, một luồng ánh trăng sáng màu trắng lóe lên trên người nàng, hóa thành một tiểu cô nương tóc bạch kim cao đến nửa eo Cố Trường Ca.

Ngũ quan tinh xảo như tranh, lông mày tinh tế, mũi nhỏ tinh xảo, đồng tử như ngọc lưu ly mang theo huyết sắc nhàn nhạt, làn da trắng như sứ, thậm chí có thể nhìn thấy mạch máu vàng nhạt, cả người lộ ra khí tức cao lãnh.

Rất khó liên hệ với Tiểu Vọng Nguyệt vừa rồi ở trong biển mây tùy ý vui đùa.

Trong lúc Cố Trường Ca quan sát nàng, nàng cũng không sợ hãi như trước, ngược lại lộ ra chiếc răng nhỏ cho hắn xem, ra vẻ siêu hung dữ.

“Ta là chủ nhân của ngươi.”

Cố Trường Ca cũng không giận, hơi điềm tĩnh nói.

“Thanh Y tỷ tỷ.”

Nàng hừ một tiếng, quay đầu mặc kệ Cố Trường Ca, ngược lại đi đến trước mặt Cố Thanh Y, dính sát vào nàng.

Âm thanh của nàng rất dễ nghe, có loại cảm giác thanh lãnh như ngọc thạch, ngược lại hơi giống Cố Thanh Y.

“Ngươi đừng cho rằng như vậy có thể khiến ta quên đi dáng vẻ ngươi vui đùa vừa rồi.” Cố Trường Ca không nhanh không chậm nói, nói trúng tim đen.

Tiểu cô nương tóc trắng cắn chặt răng, trên khuôn mặt trắng sứ hơi đỏ lên, đột nhiên có chút tức giận: “Ngươi mới vui đùa ấy, ta gọi đó là cao hứng.”

“Có gì khác nhau chứ?” Cố Trường Ca hỏi.

“Sao lại không có gì khác nhau.”

Tiểu cô nương tóc trắng trừng mắt nhìn hắn: “Vui đùa có thể dùng để hình dung nữ hài tử sao?”

“Ngươi chỉ là một sủng vật của ta, lại còn là nữ hài tử? Sao lại có nhiều yêu cầu như vậy.”

Cố Trường Ca lắc đầu, vẫn điềm tĩnh như trước.

“Ngươi mới là sủng vật ấy, ta chính là tiên thú Vọng Nguyệt cao quý.” Tiểu cô nương tóc trăng rất không vui.

“Tiên thú Vọng Nguyệt cũng là sủng vật của ta. Ta chính là chủ nhân của ngươi.” Cố Trường Ca tùy ý nói.

“Ta không có chủ nhân như ngươi.”

Tiểu cô nương tóc trắng oán giận nhìn hắn, còn nhớ lúc trước ở Tử Sơn, Cố Trường Ca ba hoa khoác lác như thế nào, lừa nàng như thế nào.

Kết quả đưa tới nơi đây, trực tiếp mặc kệ nàng.

Nàng chỉ là một Tiểu Vọng Nguyệt, nhỏ yếu, đáng thương, bơ vơ, không nơi nương tựa, nhưng đặc biệt ăn rất nhiều.

Sao hắn có thể vô tình như vậy, nói mặc kệ là mặc kệ.

Còn đặt cho mình một cái tên khó nghe như vậy nữa.

Cố Thanh Y thấy Cố Trường Ca và Tiểu Vọng Nguyệt đấu khẩu, lặng lẽ vuốt ve lọn tóc đen trên đầu vai, không nói lời nào.

“Ngươi đến tìm ta là có chuyện gì đúng không?” Cuối cùng, vẫn là nàng mở miệng trước, hỏi.

Cố Thanh Y rất hiểu Cố Trường Ca, bất kể khi nào, hắn đều là người không có chuyện sẽ không bước đến Tam Bảo Điện.

Hết chương 1121.
Bạn cần đăng nhập để bình luận