Ta! Thiên Mệnh Đại Nhân Vật Phản Phái

Chương 2228: Lão thành chủ

Chương 2228: Lão thành chủ

Rất nhanh sau đó, dưới sự hướng dẫn của mấy thị vệ ở Vô Quy thành, Thanh Phong đi tới một tòa cung điện vô cùng rộng lớn nhưng lại an tĩnh.

Ở tận cùng bên trong có tầng tầng vải mành rũ xuống, giống như vụ khí phiêu đãng, trong không trung tràn ngập hương thơm của thảo dược.

Một lão nhân vô cùng gầy yếu khoác cẩm y mềm mại nằm ở nơi đó, bàn tay nhỏ gầy tựa như một cành cây khô lộ ra bên ngoài, khí tức hết sức yếu ớt.

Giống như ngọn nến le lói trước gió.

"Sư..."

Lúc đi tới nơi này, Thanh Phong cung kính hành lễ nói, sau đó lại lẳng lặng đứng ở một bên, chờ đợi lão nhân mở miệng…

Trong cung điện rộng lớn an tĩnh, màn che mỏng như sương phiêu đãng ở khắp nơi. Nghe được tiếng nói của Thanh Phong, ngón tay của lão nhân nằm ở trên giường giật giật.

Ánh mắt nhắm chặt cũng động đậy nhưng không hề mở ra.

Hắn hé mở đôi môi khô khốc, âm thanh phát ra cũng rất yếu ớt, nói: “Thanh Phong, ngươi đã đến rồi...

Thanh Phong cung kính đứng ở cạnh giường, thấy thế thì sắc mặt rất phức tạp, sau đó nhẹ giọng nói.

"Sư tôn, đúng như người dự đoán, trận pháp kết giới ở xung quanh Phù Diêm Cảnh bị rạn nứt rất nhiều chỗ."

"Có khí tức ngoại giới dũng mãnh xông vào, rất có khả năng một số cường giả đã thử thôi diễn nơi đây."

"Ngoài ra, trong khoảng thời gian này, ma khí ngoài Vô Quy thành càng phát ra nồng nặc hơn. Có rất nhiều ma loại cường đại xuất hiện nhưng đều bị mấy đại thống lĩnh dẫn người tiêu diệt."

"Ngươi không cần quá mức lo lắng."

Hắn báo cáo cặn kẽ rất nhiều chuyện đã xảy ra ở Vô Quy thành trong khoảng thời gian này cho lão Thành chủ trước mặt.

Thực ra Thanh Phong cũng hiểu rõ, đây là lão Thành chủ đang từng bước giao tất cả những sự vụ ở Vô Quy thành cho hắn, dự định để hắn hoàn toàn tiếp quản Vô Quy thành.

Thời gian của lão Thành chủ không còn không nhiều, không biết đến ngày nào đó sẽ tắt thở vẫn lạc.

Đối mặt với tình huống như vậy, ngay cả Dược bà bà cũng bó tay chịu trói, chỉ có thể lắc đầu thở dài.

Vốn dĩ mấy nghìn năm là lão Thành chủ đã tọa hóa, nhưng vẫn được các loại bí thuật và dược thảo giữ lại một hơi thở cuối cùng. Dùng lời của hắn mà nói, khi chưa hoàn tất việc chuyển giao Vô Quy thành cho Thanh Phong, hắn thật sự rất lo lắng bản thân mình cứ như vậy mà đi.

"Lời dự đoán mà tổ tiên để lại đã tái hiện."

Nghe nói như thế, hồi lâu sau lão Thành chủ nằm ở trên giường mới thở dài một hơi yếu ớt, nói.

"Có phải hiện tại hạch tâm bản nguyên trong Vô Quy thành đã không thể tiếp tục chống đỡ?"

Thanh Phong biết loại chuyện này khẳng định là không thể gạt được lão Thành chủ, hắn gật đầu một cái rồi nói:

"Tối đa có thể chống đỡ thêm mười năm."

"Mười năm..."

Lão Thành chủ trầm mặc, sau đó mới khẽ than nói:

"Thời gian đã không còn kịp nữa rồi."

"Có một số việc, ta nghĩ thừa dịp bây giờ ta vẫn còn ý thức thì nên trực tiếp nói cho ngươi biết. Nhưng có lẽ hiện tại Sầm Sương nha đầu kia không có ở Vô Quy thành."

"Chờ nàng trở lại, ta sẽ nói cho các ngươi."

Thanh Phong cung kính đứng thẳng, nghe vậy thì cũng không nhiều lời, biết lão Thành chủ nói như thế là bởi vì còn có lời khác muốn nói riêng với một mình hắn.

Lúc này lão Thành chủ giống như đang lâm vào hồi ức nào đó.

Một lúc sau hắn mới chậm rãi mở miệng nói:

"Thật ra... ta vẫn luôn biết, đối với vị trí Thành chủ của Vô Quy thành này ngươi rất chống cự."

"Ngươi vốn không phải người của Phù Diêm Cảnh, nếu như có thể, kỳ thực ngươi rất muốn đi ra Tiên vực ở bên ngoài, tìm kiếm quá khứ của mình..."

"Dù sao thì ngươi cũng là một người không có quá khứ, tất cả các ký ức của ngươi đều dừng lại ở Vô Quy thành."

"Nhắc đến thì ta quả thật rất ích kỷ, muốn ngươi ở lại Vô Quy thành để ngươi tiếp quản Vô Quy thành, muốn ngươi san sẻ gánh nặng thay Sầm Sương nha đầu kia."

Nghe lão Thành chủ nói những lời này, trên gương mặt trầm mặc của Thanh Phong thoáng hiện vẻ mờ mịt.

Đúng là hắn chưa từng có quá khứ, một người không có ký ức nào. Từ khi hắn tỉnh lại cho đến bây giờ, hắn đã ở Vô Quy thành.

Mấy nghìn năm sau đó, hắn đều sinh sống ở nơi này, xem Vô Quy thành là nhà của mình.

Nếu như là trước kia thì đúng là hắn rất muốn rời khỏi nơi này, đi ra thế giới bên ngoài để tìm kiếm thân phận và quá khứ của hắn.

Thế nhưng hiện tại những suy nghĩ này đã thay đổi. Trên vai của hắn cũng nặng nề hơn, có rất nhiều trách nhiệm khó có thể trốn tránh.

Nhất là trước khi tới tòa cung điện này, ở trên đường hắn nhìn thấy hài đồng theo phu tử học đạo tu pháp...

Trên mặt mỗi hài đồng đều tràn đầy nụ cười ngây thơ vui vẻ, nhìn thấy hắn thì sẽ cung kính gọi một tiếng Thanh Phong đại nhân. Còn có sư muội cao ngạo tự tin không gì sánh được, luôn cảm thấy cả đời mình không hề thua kém bất cứ kẻ nào.

"Sư tôn, ngươi không cần phải nói những lời này, hiện tại Vô Quy thành chính là nhà của ta, ta sẽ không để cái nhà này bị hủy diệt."

Thanh Phong mở miệng nói để lão Thành chủ yên tâm.

Kỳ thực trong mắt hắn bây giờ, lai lịch quá khứ đều không còn quan trọng.

Mặc dù có mấy lần, hắn cũng sẽ mơ thấy một số giấc mơ kỳ quái, hình như trong giấc mơ hắn luôn luôn giết chóc, chiến đấu vĩnh viễn không ngừng nghỉ...

Hết chương 2228.
Bạn cần đăng nhập để bình luận