Ta! Thiên Mệnh Đại Nhân Vật Phản Phái

Chương 1771: Tin tức về Địa Ngục và Phù Đồ

Chương 1771: Tin tức về Địa Ngục và Phù Đồ

"Trường Ca thiếu chủ, ý của ngài là, ta dùng vật này để thôi diễn?"

Bạch Họa nuốt một ngụm nước bọt, hắn thật khó mà dời mắt ra khỏi Hồng Mông Tử Giám này được, giọng nói run rẩy khó tin.

Hắn không dám có bất cứ tham niệm nào. Sống trên đời này dám có ý mơ ước đồ vật của Cố Trường Ca không phải là tự tìm cái chết ư?

"Ta nghĩ chắc là ngươi làm được nhỉ?" Cố Trường Ca khẽ gật đầu đáp lại.

Bạch Họa thở sâu, cố để cho tâm cảnh của mình bình tĩnh lại, lập tức mở miệng bảo đảm: "Trường Ca thiếu chủ cứ yên tâm, chỉ cần có vật này, bất kể là chuyện gì ta cũng dám thôi diễn."

Trước mặt món chí bảo như thế, đặc biệt là còn liên quan đến thôi diễn nhất mạch, sao hắn có thể không động lòng chứ?

Huống chi nếu có thể sử dụng bảo vật này để thôi diễn thì cũng rất có lợi cho tu vi đạo pháp của hắn.

Sau đó Bạch Liên Nhi sai khiến người khác thu dọn một khu vực trống cho Bạch Họa, những tu sĩ và sinh linh trong ngọn núi xung quanh đều bị ra lệnh rời đi.

Hồng Mông Tử Giám bay lơ lửng, nó chiếu vô vàn tử khí xuống, tựa như một tấm gương sáng có thể chiếu rọi Chư Thiên Vạn Giới.

Bạch Họa đã chuẩn bị sẵn sàng. Hắn đứng thẳng dưới nó, sắc mặt nghiêm túc, tay chắp trước ngực, miệng niệm vài âm tiết.

Dường như những văn tự cổ lão có chứa một lực lượng kỳ dị, chúng phát ra quang huy lấp lánh, hiển hóa ra quanh người hắn.

Trong nháy mắt thiên cơ nơi này đã lập tức trở nên mơ hồ không rõ, có những đám mây sét bay tới từ đằng xa, mênh mông nặng trĩu.

Sấm sét kinh khủng đan chéo, thậm chí còn chiếu rọi lầu các cung điện, dường như có thể đánh xuống bất cứ lúc nào.

Ngay cả với tu vi hiện tại, Bạch Liên Nhi cũng cảm thấy tim đập dồn dập, có chút bất an.

"Vậy mà chỗ ẩn thân của Phù Đồ và Địa Ngục lại khó thôi diễn như vậy sao?"

Nàng khẽ chau mày lại, vừa nãy nàng đã biết được chuyện mà Cố Trường Ca muốn Bạch Họa thôi diễn.

Trong khoảng thời gian gần đây, chuyện đó cũng đã luôn làm khó nàng.

Nếu Bạch Họa thật sự có thể giải quyết được rắc rối này thì nàng cũng có thể bớt được rất nhiều phiền phức.

Nhưng mà Địa Ngục và Phù Đồ đã ẩn náu vô số năm, các thế lực đạo thống lớn cũng không sao tìm được vị trí của bọn hắn.

Bạch Họa có thể thành công không?

Nhìn Cố Trường Ca có ánh mắt bình thản tựa như đang đặt mình vào thế ngoại ở bên cạnh, Bạch Liên Nhi lại nhẹ nhàng gật đầu, vứt ý nghĩ này đi.

Ầm!

Ngay sau đó, cùng với việc Hồng Mông Tử Giám phía trên tỏa ra mấy đạo tử quang rực rỡ, có lực lượng nhân quả nồng đậm hiện lên rồi hóa thành ngàn vạn sợi dây ngân sắc tràn vào trong hư không.

Lập tức một đạo kinh lôi kinh khủng vĩ đại như sơn lĩnh xuyên qua trời mây, giáng thẳng xuống chỗ Bạch Họa bên dưới.

"Ộc..."

Sắc mặt của Bạch Họa khẽ biến, phun một búng máu tươi ra. Hắn đang ở thời khắc thôi diễn mấu chốt nên căn bản không kịp tránh đạo sấm sét đó.

Nhưng bỗng nhiên vào lúc này, trên người hắn lại xuất hiện dao động kỳ lạ, như thể đã lập tức khiến cho khí tức của hắn biến mất khỏi thiên địa vậy.

Đạo kinh lôi vốn đang đánh xuống kia cũng bất chợt tiêu tán giữa không trung như mây khói, tựa hồ chưa từng xuất hiện.

"Xem ra đây chính là chỗ huyền diệt của thiên cơ thể, có thể che giấu thiên cơ..."

Chú ý thấy một màn này, Cố Trường Ca lại khẽ gật đầu một cái.

"Ta... Ta thấy được..."

Giờ đây Bạch Họa cũng kích động hô hoán lên, ánh mắt đã trở nên trắng dã, bên trong chảy đầy máu, nhìn cực kỳ đáng sợ.

Nhưng dường như hắn không cảm thấy gì cả, chỉ mở trừng hai mắt ra giống như đang nhìn thấy khung cảnh kinh người nào đó.

Sau khi nói những lời đó, Bạch Họa cũng đau đớn kêu một tiếng, cả người run lẩy bẩy, sau đó phun tiên huyết sùi bọt mép ngất đi.

"Xem ra đã có tin tức về Địa Ngục và Phù Đồ rồi."

Thấy thế, Cố Trường Ca cũng để lộ nụ cười.

...

Chiến trường bách giới nằm ở phía chính Đông của Thương Tiên Thiên vực, nơi đó cực kỳ mênh mông, có vô số sơn mạch cổ tinh, cảnh tượng hồng hoang hùng vĩ.

Rất nhiều hung thú kinh khủng gào thét rung trời khiến cho ngôi sao ở nơi xa cũng phải rung ầm ầm như sắp rơi xuống.

Nhìn từ trên cao xuống có thể thấy được sương mù dày đặc, chướng khí vô tận từ phương xa thổi tới đây bao trùm lấy hết thảy.

Vài nơi còn có thể thấy xương trắng nhởn của nhân tộc và cũng của những chủng tộc khác, khó mà phân rõ được.

Ở đây cơ duyên và nguy hiểm cùng tồn tại, có công pháp thần thông mà tiên hiền ở thời kỳ cổ lão đã để lại, cũng có bia đá, bãi đá có ghi khắc cảm ngộ lúc tu hành của các Thánh Nhân và Chí Tôn.

Thậm chí có tu sĩ còn tìm được đạo pháp đế kinh mà những tồn tại Đế Cảnh truyền lại ở đây.

Nhưng nếu muốn tiến vào chiến trường bách giới thì nhất định phải đi qua Tứ Phương Trấn Giới thành, được tuần vệ xác định không có vấn đề gì rồi cho phép thì mới có thể vào đó.

Trong chiến trường bách giới hội tụ tinh nhuệ của khắp nơi dưới hạ giới, có thể nói là chỗ tốt nhất để các thế lực đạo thống trên thượng giới hấp thu máu mới.

Một vài truyền nhân đạo giáo cũng tới đây để kiếm tùy tùng hay người hầu.

Nhưng mà hỗn loạn và tàn sát vĩnh viễn là chủ đề chính của chiến trường bách giới.

Thay vì nói nơi này là một chiến trường thì chẳng bằng nói là nơi mà thượng giới chuyên dùng để dưỡng cổ.

Hết chương 1771.
Bạn cần đăng nhập để bình luận