Ta! Thiên Mệnh Đại Nhân Vật Phản Phái

Chương 1397: Cá lọt lưới của Thủ hộ giả nhất tộc

Chương 1397: Cá lọt lưới của Thủ hộ giả nhất tộc

"Hồi bẩm công tử, cũng có một vài manh mối, ta lấy huyết mạch lấy được từ bộ tộc kia thôi diễn, cuối cùng tìm đến được Xích Nam Thành.

"Ta có thể xác định được dư nghiệt kia ngay tại bên trong Xích Nam Thành."

"Bất quá phạm vi vẫn còn quá lớn, đến hiện tại vẫn không rõ dư nghiệt kia đang trốn ở nơi nào." Nghê Thường hồi đáp một cách rõ ràng và tối giản.

Cố Trường Ca khẽ gật đầu, thần sắc hời hợt, "Thế à? Nếu ngay trong Xích Nam Thành thì dễ làm hơn rồi, nếu tìm không ra thì cứ đồ thành là được."

"Vâng, công tử."

Nghe như thế Nghê Thường cùng Cốt Tổ thì không có phản ứng gì quá lớn, dù sao đối với bọn hắn thì đồ thành cũng không phải là đại sự gì.

Lấy thực lực của cả hai chỉ cần phất tay là xong.

Nhưng khi thấy Cố Trường Ca ra quyết định vận mệnh của toàn bộ Xích Nam Thành một cách hời hợt như thế, giống như dẫm chết một con kiến hôi.

Khuông mặt của đám người Yến Tộc lúc này vô cùng sợ hãi, trắng bệch cả ra, ai nấy đều run rẩy không ngừng, hiển nhiên là vô cùng sợ hãi.

Bọn hắn thậm chí còn không dám phỏng đoán thân phận của Cố Trường Ca.

"Đương nhiên đó chỉ là phương án cuối cùng, trông ta giống như loại người lạm sát vô tội sao?"

Cố Trường Ca liếc sơ qua đám người Yến Tộc, cười nhạt rồi nói.

Mặc dù hắn nói như thế nhưng đám người Yến Tộc vẫn không thể ngừng run rẩy, nguyên thần đã rét lạnh cực điểm.

"Công tử yên tâm, lão hủ là lão tổ của Xích Nam Thành, ở nơi này vẫn có chút quyền lực, ngài nếu muốn tìm người nào chỉ cần phân phó một tiếng, dù có đào sâu ba thước đất lão hủ cũng sẽ tìm hắn cho bằng được."

Lúc này lão tổ Yến Tộc cố nén sợ hãi, dù âm thanh đã run rẩy nhưng vẫn lên tiếng.

Đám người Yến Tộc còn lại cũng gật đầu nhanh chóng, biểu thị đồng ý, vô cùng lo lắng sợ rằng cửa thành bốc cháy lại gây hoạ cho cá trong ao.

Đến lúc đó đại quân thượng giới còn chưa giết đến thì Xích Nam Thành đã bị vị trước mắt này diệt đi mất rồi, đó mới là hối hận thì đã chậm.

"A, có lời này, ta cũng yên tâm." Cố Trường Ca cười một cách lơ đễnh.

Hắn cũng không tin Thủ Hộ Giả nhất mạch có thể tiếp tục ẩn dấu nổi.

Sau đó Nghê Thường đem một ít chuyện nàng điều tra được trong mấy ngày nay bẩm báo hết cho Cố Trường Ca.

"Thật tài giỏi, người phụ trách huỷ diệt Thủ Hộ Giả nhất tộc trước đây cũng là do ngươi phụ trách sao?"

Sau khi Cố Trường Ca nghe xong thì hơi thưởng thức Nghê Thường.

Dù là thực lực hay năng lực thì Nghê Thường đều giỏi hơn những thiên kiêu chi nữ bình hoa kia vài con phố.

"Đúng thế, đáng tiếc lại để cho vài người chạy thoát."

Nghê Thường gật đầu, dáng vẻ không kiêu ngạo không tự ti, thậm chí nàng còn kính sợ Cốt Tổ hơn cả Cố Trường Ca.

"Vấn đề không lớn, nếu đã là cá lọt lưới thì sớm muộn gì cũng sẽ có dấu vết lòi ra."

Cố Trường Ca cười cười, hắn không quan tâm việc nhỏ nhặt này.

Nếu trước đó không có cá lọt lưới thì làm sao có thể có Tiêu Dương bây giờ phải không.

Thấy một màn như thế nụ cười trên mặt Cốt Tổ càng lúc càng đậm, Nghê Thường được Cố Trường Ca coi trọng, đối với hắn cũng là một chuyện tốt.

"Cũng không uổng phí công sức lão phu bồi dưỡng Nghê Thường nhiều năm như vậy." Hắn cảm thán trong lòng.

Dạng người giống như Cố Trường Ca thì thiên kiêu chi nữ nào hắn chưa gặp qua, nếu muốn đả động hắn bằng dung mạo đơn thuần thì chắc chắn là bất khả thi.

Cho nên chỉ có thể từ phương diện năng lực.

Hiện tại thì Cố Trường Ca vẫn hài lòng cách xử lý của Nghê Thường.

"Vậy một tý Nghê Thường sẽ điều tra từng tên trên ngọc giản là được."

Nghê Thường chú ý tới thần sắc của lão tổ, biết được hắn muốn nàng biểu hiện tốt trước mặt Cố Trường Ca một tý.

Cho nên nàng chủ động nhân cơ hội này tìm ra dư nghiệt của Thủ Hộ Giả nhất mạch.

"Không cần, trong tay ngươi còn máu của nhất mạch đó không."

Nghe lời này Cố Trường Ca lắc đầu, ánh mắt có dị sắc.

Hắn còn có tính toán khác, từ kết quả để xem xét thì hẳn trong tay Nghê Thường còn giữ tinh huyết của Thủ Hộ Giả nhất mạch.

Hoặc có thể là những vật khác có quan hệ đến nhất mạch đó, từ đó thôi diễn ra phương vị.

"Trước đó thật ra ta cũng góp nhặt không ít tinh huyết của bộ tộc kia, muốn dò xét bí mật của huyết mạch bọn hắn."

"Những năm nay lại không thể khám phá được gì, nhưng cũng nhờ cơ hội này thiêu đốt một vài giọt tinh huyết, thôi diễn đến Xích Nam Thành."

Nghê Thường sững sờ, sau đó hồi đáp.

"Như thế thì tốt." Cố Trường Ca gật đầu một cái.

Trong tay hắn có Hồng Mông Tử Giám, tại phương diện thôi diễn thì vật này khó mà dùng lời diễn tả được, huyền diệu khó lường.

Nếu có tinh huyết của Thủ Hộ Giả nhất mạch thì có thể sử dụng Hồng Mông Tử Giám để thôi diễn một phen.

Sau đó Nghê Thường lấy một cái bình ngọc ra, từ đó lấy ra một vài giọt tinh huyết óng ánh trong suốt, phát ra ánh sáng lập loè.

Cố Trường Ca vung tay áo lên, thiêu đốt một vài giọt tinh huyết này, thôi động Hồng Mông Tử Giám.

Mặt ngoài của Tử Giám vốn mông lung mờ hảo nay có ánh sáng lướt qua, hình ảnh hiện lên sau đó.

Đồng thời trong đó hiện lên từng đoạn dây nhân quả, chỉ có hắn mới có thể nhìn thấy, thoáng hiện qua trong thiên địa rồi lại nhanh chóng biến mất.

Rất nhanh sau đó trên Hồng Mông Tử Giám hiện lên một vài cung điện cung khuyết, cửa son cao lớn, rất là khí phái.

Trước cửa phủ đệ có một chữ "Lạc" to lớn, bút tẩu long xà, có một khí thế không tên.

Nhưng cảnh tưởng này chỉ hiện lên trong chớp mắt, nhanh chóng liền bất mất.

"Lạc? Toàn bộ Xích Nam Thành có bao nhiêu người họ Lạc."

Thấy một màn này, Cố Trường Ca thu lại Hồng Mông Tử Giám, hơi có chút hứng thú.

Nghê Thường cùng Cốt Tổ vẫn còn ca thán món chí bảo thần bí khó lường này của Cố Trường Ca.

Nghe vậy Nghê Thường lại nhớ ra cái gì đó, nói, "Vừa nãy trong ngọc giản này có một người họ Lạc, làm ta ấn tượng rất sâu."

"A, tên gọi là gì?" Cố Trường Ca nhếch mày.

Nếu không có gì bất ngờ, thì dư nghiệt còn sót lại của Thủ Hộ Giả nhất mạnh chính là người này.

Bất quá hắn không biết chuyện này cùng khí vận chi tử hắn muốn tìm có quan hệ ra sao.

"Lạc Doanh." Nghê Thường nói.

Sau đó nàng kêu thiếu chủ Yến Tộc là Yến Minh đến, lúc trước cũng chính là Yến Minh bẩm báo cho nàng chuyện này.

Hết chương 1397.
Bạn cần đăng nhập để bình luận