Ta! Thiên Mệnh Đại Nhân Vật Phản Phái

Chương 1572: Nước chảy đá mòn

Chương 1572: Nước chảy đá mòn

“Yên tâm đi, sau ngày hôm nay, các thế lực đạo thống sẽ không dám đánh chủ ý lên Cơ gia nữa.”

Mà lúc này, dường như phát giác được Cơ Sơ Nguyệt khẩn trương, Cố Trường Ca ở phía trước khẽ cười một tiếng rồi nói.

Cơ Sơ Nguyệt nghe được giọng nói ôn nhuận như ngọc mà lại nhẹ nhàng chậm rãi, thoải mái tự nhiên của hắn, chẳng biết tại sao tâm tình của nàng lập tức thả lỏng hơn nhiều.

“Ừm, ta biết rồi.”

Cơ Sơ Nguyệt gật đầu tựa như gà con mổ thóc, sau đó lại dùng một giọng nói nhỏ như ruồi muỗi vo ve tiếp lời: “Sơ Nguyệt không biết phải cảm kích đại ân đại đức của Trường Ca thiếu chủ như thế nào, thật sự là không thể báo đáp…”

Cố Trường Ca cười cười, quay đầu ngắt ngang lời nàng nói: “Cho nên ngươi định lấy thân báo đáp sao?”

Cơ Sơ Nguyệt không ngờ Cố Trường Ca lại nói thẳng ra như vậy, hà sắc trên mặt càng đậm, càng thêm e lệ cúi đầu.

Nàng chợt nhớ lúc mình còn rất nhỏ, có một vị A bà bên người đã trêu chọc nàng, nói về sau nếu như gặp được nam tử có đại ân với nàng thì trước khi hồi báo phải nhìn xem dáng dấp người ta ra sao.

Nếu như tầm thường thì kiếp sau làm trâu làm ngựa.

Còn nếu dễ nhìn thì dĩ nhiên là lấy thân báo đáp.

Lúc đó nàng chỉ cảm thấy A bà đang đùa giỡn, nhưng hôm nay chẳng biết tại sao khi nhìn thấy Cố Trường Ca, trong đầu nàng lại hiện lên những lời này.

“Bên người Trường Ca thiếu chủ ngài cũng không thiếu những nữ tử như Sơ Nguyệt, nhưng nếu ngài không chê…”

Nàng ngẩng đầu nhìn lên, cẩn thận từng li từng tí quán sát thần sắc của Cố Trường Ca, tựa như sợ rằng nói sai một câu thì sẽ khiến hắn không vui.

Cố Trường Ca tùy ý nở nụ cười.

Nếu như Giang Thần chưa chết, nhìn thấy cảnh tượng này không biết sẽ có cảm tưởng như thế nào?

Thực ra điểm khí vận trên người Cơ Sơ Nguyệt cũng không thấp, dựa theo quỹ tích và con đường bình thường mà nói, không chừng nàng sẽ trở thành tồn tại giống như nữ chính ở bên cạnh Giang Thần.

Mà Giang Thần đã chết rồi, quỹ tích của nữ chính đã được định trước là Cơ Sơ Nguyệt này phải làm thế nào đây? Tuy nhiên đây cũng không phải chuyện mà Cố Trường Ca cần phải suy nghĩ.

Nếu như là trước đó, nói không chừng hắn còn nghĩ đến chuyện xoát điểm khí vận, giá trị thiên mệnh gì gì đó.

Nhưng hiện tại đã không cần thiết nữa.

“Tới bên cạnh ta nói chuyện.” Cố Trường Ca cười nhạt, ra hiệu Cơ Sơ Nguyệt đi tới.

“Vâng… Trường Ca thiếu chủ.”

Giọng nói của Cơ Sơ Nguyệt có chút lắp bắp, nàng cúi đầu đi lên phía trước, lộ ra một cần cổ trắng nõn, giống như một con nai đang hoảng hốt giữa núi rừng.

“Còn nhớ lúc ở Côn Ô thành ta đã nói với ngươi thế nào không?” Cố Trường Ca cười cười, đưa tay vuốt ve tóc nàng.

“Còn… còn nhớ.”

Cơ Sơ Nguyệt gật nhẹ đầu, đương nhiên sẽ không quên tình cảnh ở trong địa lao khi đó.

“Vậy ngươi có biết vì sao ca ca của ngươi nhất định muốn ngươi đến đây không?” Cố Trường Ca dường như có chút hứng thú hỏi.

Ở thời điểm này đương nhiên Cơ Sơ Nguyệt không dám nói dối, không thể làm gì khác hơn là thành thật khai báo, âm thanh có hơi run rẩy nói: “Bởi vì ca ca muốn ta nịnh bợ lấy lòng Trường Ca thiếu chủ, như vậy thì ngài sẽ cứu Cơ gia chúng ta.”

“A, xem ra ngươi vẫn rất thành thật.” Cố Trường Ca cười nói.

Cơ Sơ Nguyệt cho là hắn muốn trách tội, bèn vội vàng giương mắt lên giải thích: “Tuy nhiên Trường Ca thiếu chủ ngài cũng không làm khó ta và ca ca của ta, đáp ứng trợ giúp Cơ gia chúng ta, ta và ca ca đều rất cảm kích…”

“Nhưng dường như ta thấy ngươi cũng không tự nguyện lắm. Yên tâm đi, chờ thêm một thời gian nữa, ngươi có thể trở về Cơ gia. Ta cũng sẽ không ép ngươi ở lại.”

Nghe vậy, trên mặt Cố Trường Ca vẫn mang theo nụ cười thản nhiên và nói.

Cơ Sơ Nguyệt không nghĩ tới Cố Trường Ca sẽ nói như vậy, nàng sửng sốt một chút, trong lòng lập tức có cảm giác chua xót phức tạp, cộng thêm mấy phần mất mác khó tả.

Dưới cái nhìn của nàng, đây chỉ là lý do thoái thác vì Cố Trường Ca chướng mắt nàng mà thôi.

Loại chuyện này sao lại là không tự nguyện và bị cưỡng ép cho được.

Cho dù đứng trước cảnh ngộ của gia tộc thì ca ca của nàng cũng không thể nào để nàng phải chịu uỷ khuất.

“Sơ Nguyệt biết tay chân của mình vụng về, cái gì cũng không biết, sẽ không được Trường Ca thiếu chủ ưa thích. Nhưng thực ra những thứ này Sơ Nguyệt có thể học, những chuyện mà Thanh Huyên các nàng làm được thì ta cũng có thể, ta không kém hơn các nàng.”

Giống như đắn đo đã lâu, Cơ Sơ Nguyệt bỗng nhiên lấy hết dũng khí, nâng mắt lên nhìn thẳng vào Cố Trường Ca mà nói, muốn Cố Trường Ca cho nàng cơ hội.

Tuy nhiên đối với lời này Cố Trường Ca chỉ cười nhạt một tiếng, từ chối cho ý kiến.

Nếu Cơ Sơ Nguyệt đã muốn học, vậy thì nàng từ từ học, Cố Trường Ca cũng không có nhiều thời gian lãng phí ở trên người nàng.

Còn chuyện của Cơ gia, sau khi Cơ Nghiêu Tinh về đến gia tộc thì đương nhiên là đã được giải quyết.

Tại thượng giới bây giờ, cho dù là thế lực đạo thống không có bất cứ liên hệ nào với Cố gia thì cũng không muốn chọc vào Cố Trường Ca ở thời điểm này.

Cố Trường Ca có ý định che chở Cơ gia, vậy thì lúc này các đại thế lực của chỉ có thể bỏ đi ý niệm động vào Cơ gia.

Mấy ngày sau đó, dường như Cơ Sơ Nguyệt cũng đã thích ứng với cuộc sống như thế này, buông bỏ thân phận tiểu công chúa của Cơ gia, bắt đầu hỏi thăm những thị nữ thường xuyên phục dịch Cố Trường Ca để thỉnh giáo về thói quen và sở thích của hắn.

Nàng tin tưởng vào đạo lý nước chảy đá mòn.

Bắt đầu tích luỹ từ những chuyện nhỏ, một ngày nào đó chắc chắn nàng có thể đả động được Cố Trường Ca.

Tuy nhiên, sau khi ở lại trong tộc mấy ngày, Cố Trường Ca liền mang theo A Đại rời khỏi Cố gia, đi tới cương vực của Nhân Tổ Điện.

Chỗ Nguyệt Minh Không bên kia vẫn chưa truyền đến tin tức về chủ nhân của Chưởng Thiên Kiếm, cho nên ngược lại Cố Trường Ca cũng không gấp gáp.

Đúng lúc trong khoảng thời gian này tai hoạ Tuyệt Âm Thiên cực kỳ nghiêm trọng, hắn gánh vác tên tuổi của Nhân Tổ, không đi qua xem xét thì cũng không tốt lắm.

Trái lại, Giang Sở Sở bên kia đã tìm được mấy khu vực bộc phát tai hoạ Tuyệt Âm Thiên.

Chẳng qua là với năng lực hiện tại của nàng thì vẫn chưa thể giải quyết được.

Tóm lại, Cố Trường Ca muốn tụ tập Tuyệt Âm bản nguyên thì phải đi tìm nàng một chuyến.

Hết chương 1572.
Bạn cần đăng nhập để bình luận