Ta! Thiên Mệnh Đại Nhân Vật Phản Phái

Chương 653: Khiếp sợ

Chương 653: Khiếp sợ

Đúng lúc này, lời nói của bạch y lão giả đã thu hút sự chú ý của rất nhiều người. Ánh mắt đều hướng về hai người họ mang theo ý đùa cợt, mỉa mai, cùng nhiều hứng thú.

Trên thế gian này không bao giờ thiếu kẻ muốn xem trò vui.

Bọn họ càng là như vậy.

Vừa rồi rất nhiều người cũng đang quan sát dáng vẻ tồi tàn của hai người. Bọn hắn đã đoán ra hai người này là một cặp huynh muội ăn mày.

Ánh mắt xung quanh trông có vẻ không có hảo ý để cho sắc mặt của Thanh Tiểu Y có chút trắng bệch. Nàng liền rụt đầu, có chút sợ hãi, bất an.

Tuy nhiên lúc này, thiếu niên tên là Thanh Phong kia đã đứng chắn trước nàng, cắn răng nói:

"Trưởng lão, mặc dù muội muội ta chưa từng tu luyện, nhưng thực lực của muội ấy cũng mạnh hơn nhiều tu sĩ khác...”

Phốc phốc!

Hắn còn chưa nói hết, liền nghe được tiếng cười nhạo truyền đến từ bốn phía, để cho khuôn mặt của hắn không khỏi đỏ lên. Hắn rất muốn lớn tiếng quát hỏi bọn họ rằng các ngươi đang cười cái gì.

Thế nhưng hắn lại không dám.

"Ngươi đang đùa cợt với lão phu sao?"

Giọng nói của bạch y lão giả trầm xuống, căn bản không tin những lời này của hắn. Mặc dù thiếu nữ ở trước mặt nhìn có chút bất phàm, thai nghén ưu tú, là một hạt giống tu hành tốt.

Nhưng mà đã bỏ lỡ thời cơ tốt nhất.

Chân Tiên thư viện là nơi bồi dưỡng Chân Tiên nhưng sẽ không dạy nàng từ bước đầu tiên bắt đầu tu hành như thế nào.

"Trưởng lão, đây là sự thật, ta không dám lừa gạt ngài, van cầu ngài hãy thu nhận muội muội của ta đi."

Lúc này, Thanh Phong trợn tròn mắt, tranh thủ thời gian lên tiếng cầu xin cho muội muội.

Hắn không nghĩ tới sẽ có kết quả này. Bọn hắn không quản đường xa đến đây, trèo non lội suối mà đến, cuối cùng lại bị từ chối ở ngay ngoài cửa ư?

"Nhìn huynh muội hai người đáng thương nên lão phu không muốn động thủ, thức thời liền rời đi đi."

Bạch y lão giả thở dài, ngữ khí có chút bất đắc dĩ, nhưng nếu không phải bởi vì Cố Trường Ca đang ở đây quan sát thì không chừng lão cũng sẽ động thủ.

"Van cầu ngài, trưởng lão, hãy cho muội muội của ta một cơ hội đi."

Tuy nhiên, nghe lão giả nói như vậy, Thanh Phong lại cắn răng một cái rồi quỳ xuống, thỉnh cầu nói.

"Ngươi..."

Thần sắc của bạch y lão giả lại lần nữa biến đổi, thở dài hỏi: "Vậy ta hỏi các ngươi, các ngươi có điểm tích lũy từ việc tiêu diệt Tuyệt Âm sinh linh chưa?

Muốn ghi danh vào Chân Tiên thư viện thì ít nhất cũng phải tiêu diệt được ba Tuyệt Âm sinh linh ở cấp bậc Chân Thần cảnh trở lên, các ngươi có thể làm được không?"

Nghe vậy, đầu Thanh Phong trở nên trống rỗng, sắc mặt bỗng nhiên trắng như tuyết.

"Ca ca, hay là chúng ta nên trở về đi."

Lúc này, Thanh Tiểu Y đã hiểu rõ ý của bạch y lão giả liền lôi kéo ống tay áo của Thanh Phong.

Trước khi tới đây bọn họ không hiểu gì cả, không biết rằng muốn gia nhập Chân Tiên thư viện phải đạt được những yêu cầu này. Bọn họ cứ nghĩ rằng việc này cũng giống như những tông môn phổ thông khác, chỉ cần kiểm tra thiên phú và cốt linh là đủ rồi.

Bọn họ thật quá ngây thơ.

"Chẳng nhẽ không có cơ hội nào khác sao?"

Thanh Phong vẫn chưa từ bỏ ý định mà hỏi thăm.

"Không có cách nào cả. Các ngươi trở về đi. Đừng ép lão phu phải động thủ đuổi người."

Âm thanh của bạch y lão giả rất lãnh khốc, không có bất kỳ biến động nào.

Lúc này, mặc dù rất nhiều tuổi trẻ chí tôn chưa từng mở miệng, nhưng cũng nhìn về phía hai người với ánh mắt mang theo ý đùa cợt nhàn nhạt và thương hại.

Rõ ràng bọn họ không ở cùng một thế giới với những người ở đây, nhưng lại cứ nhất định phải chạy tới đây, để cho bản thân rơi vào cảnh đầu rơi máu chảy.

Chân Tiên thư viện không phải là nơi vì loại người như bọn họ mà cởi mở.

Những người ở đây không mở miệng ra chế giễu họ thì thôi, họ còn hạ thấp địa vị của những người ở đây.

"Tiểu Y…"

Thấy những tuổi trẻ chí tôn cao cao tại thượng đang đứng gần bọn họ, chưa từng mở miệng ra nói lời nào nhưng thần sắc lại mang theo vẻ đùa cợt.

Thân thể của hai huynh muội Thanh Phong và Thanh Tiểu Y không khỏi run rẩy, cắn chặt hàm răng, trong lòng bàng hoàng, tràn ngập sự sợ hãi.

"Trưởng lão.”

Đúng lúc này, một giọng nói ôn nhuận bỗng nhiên vang lên trước sơn môn bình tịch, phá vỡ không khí trầm mặc, bất an.

"Trường Ca thiếu chủ!"

Khuôn mặt của bạch y lão giả vội vàng tươi cười, nhìn về phía nơi phát ra âm thanh.

Tất cả mọi người đều nhìn lại.

Hai huynh muội Thanh Tiểu Y và Thanh Phong đều vô cùng lo lắng, không rõ vì sao lúc này Cố Trường Ca bỗng nhiên mở miệng.

Ánh mắt cảu Cố Trường Ca nhìn về phía bọn hắn, thần sắc tự nhiên nói: “Ta sẽ cho huynh muội bọn họ điểm tích lũy. Vừa vặn bên cạnh ta bây giờ còn thiếu hai đồng tử mang kiếm."

Tê!

"Cái gì?"

Nghe nói như thế, không riêng gì bạch y lão giả mà ngay cả đám tuổi trẻ chí tôn đang đứng trước sơn môn đều trợn trừng mắt, hít một hơi, khó có thể tin được, bộ dáng vô cùng khiếp sợ.

Đồng tử mang kiếm ư?

Bên người Trường Ca thiếu chủ thiếu đồng tử mang kiếm ư?

Công việc này so với tùy tùng còn có mối quan hệ thân cận hơn. Trong số những người ở đây, đoán chừng còn nhiều kẻ chưa đủ tư cách để lọt vào mắt của Cố Trường Ca.

Hai tên tiêu ăn mày ở trước mặt bọn họ có tài đức gì mà có được cơ hội này chứ?

Không ít tuổi trẻ chí tôn cảm thấy không phục và bắt đầu ghen tị. Một lúc sau, dáng vẻ bọn họ nhìn về phía Thanh Phong, Thanh Tiểu Y dần thay đổi, không còn mang ý đùa cợt như vừa rồi.

Ngay cả ánh mắt của đám tùy tùng đi theo sau lưng Cố Trường Ca cũng có chút kinh ngạc.

"Cái gì?"

"Việc này…việc này…"

Hai người Thanh Phong và Thanh Tiểu Y so với tất cả mọi người còn khiếp sợ hơn.

Cho tới bây giờ hắn vẫn chưa phản ứng kịp.

Hai người đó chỉ cảm thấy đau đầu chóng mặt, giống như bị một chiếc bánh lớn đập vào đầu.

Đồng tử mang kiếm cho Cố Trường Ca ư?

Trước đây, thân phận này vượt xa tưởng tượng của hai người.

Bọn hắn căn bản chưa bao giờ dám suy nghĩ đến.

Bởi vì bọn hắn tự biết mình và Cố Trường Ca không thuộc cùng một thế giới, có muốn tiếp xúc cũng không thể đến gần.

Không ngờ hiện nay, hắn lại chủ động nói như vậy. Hắn thay hai huynh muội bọn họ giải vây, còn nói đang thiếu hai đồng tử mang kiếm.

Điều này khiến cho trong lòng Thanh Phong tràn ngập cảm kích mà trước đây chưa từng có.

Hết chương 653.
Bạn cần đăng nhập để bình luận