Ta! Thiên Mệnh Đại Nhân Vật Phản Phái

Chương 1280: Không thể ăn thì vẫn còn cách khác

Chương 1280: Không thể ăn thì vẫn còn cách khác

"Cho nên, đây chính là ân oán giữa ngươi và vị sư tỷ kia?"

Ngay vào lúc đó, trong một cung điện khác trên Đệ Tam Sơn.

Cố Trường Ca đã nghe xong ân oán giữa Thiên Lộc Huyền Nữ và sư tỷ Trần Tố Vân không bỏ sót một chữ.

Hắn có chút hứng thú mà nhíu mày, cũng không phải bỗng nhiên hắn lại cảm thấy hứng thú với ân oán của Thiên Lộc Huyền Nữ, mà hơn hai mươi năm trước, người thu dưỡng Tiêu Dương lại chính là vị đại sư tỷ Trần Tố Vân kia.

Việc đả kích khí vận chi tử, chỉ là chuyện thuận tiện nhổ lông dê, nên ai làm Cố Trường Ca cũng sẽ không từ chối.

"Thế nào, Cố công tử cũng đồng cảm với chuyện ta gặp phải sao?"

Trên mặt của Thiên Lộc Huyền Nữ vẫn mang theo nụ cười thản nhiên như cũ.

Nàng mặc một bộ y phục lông vũ trắng như tuyết, dáng người cao gầy, da thịt tinh tế tỉ mỉ không tì vết, vô cùng mịn màng.

Giữa từng tia sáng chớp động trong đôi mắt, có ý vị cực kì mê người, biểu tượng như thần thánh, có thể nói hoàn toàn khác biệt với đám người ngoài kia.

"Đồng cảm có lẽ chưa tới, không phải bây giờ ngươi đang sống rất tốt sao?"

Sắc mặt của Cố Trường Ca rất tùy ý, lắc đầu, nói, "Xem ra những năm qua, ngươi vẫn luôn muốn tới Cửu Đại sơn tìm nàng ta báo thù."

"Trước khi sư tôn mất, ta đã đồng ý với nàng ấy, sẽ buông bỏ hận thù xuống, về bảo vệ Thiên Lộc thành. Thiên Lộc thành chính là tâm huyết của sư tôn, ta sẽ lấy hết khả năng mà bảo vệ cho cẩn thận, nhưng ta nhất định sẽ không cho phép một người phản bội sư môn, tổn thương sư tôn mà vẫn còn sống."

Thiên Lộc Huyền Nữ đi đến cửa sổ bên cung điện, ngẩng đầu nhìn tinh hà phía xa mênh mông mà bao la hùng vĩ.

Cặp con ngươi xinh đẹp óng ánh kia như từng tia tinh quang lung linh tỏa ra, tóc đen như suối, ánh sáng chảy xuôi động lòng người.

Dưới cái nhìn của nàng, sở dĩ sư tôn tọa hóa, nguyên nhân hoàn toàn vì lấy tuổi thọ của bản thân để giữ lại thiên phú và tính mạng cho nàng.

Mà toàn bộ những ấy đều là do sư tỷ Trần Tố Vân mang tới.

"Vậy ta ngược lại sẽ chờ đến lúc đó, xem một trận trò hay." Cố Trường Ca rót chén rượu, một mình tự uống, vẻ mặt tùy ý, nhàn nhã.

"Ta còn tưởng Cố công tử sẽ khuyên ta buông bỏ hận thù, dù sao nàng vẫn là sư tỷ của ta." Thiên Lộc Huyền Nữ bỗng nhiên xoay người lại, con ngươi nhìn chằm chằm vào hắn, trong đó lấp lóe mấy vệt ý vị khó hiểu.

"Không biết nỗi khổ của người khác, chớ khuyên người ta rộng lượng. Ta có tư cách gì khuyên ngươi buông bỏ thù hận?"

Cố Trường Ca lắc đầu nói, đương nhiên lời ấy chỉ là lời hay.

Việc Thiên Lộc Huyền Nữ có báo thù hay không cũng không có quan hệ gì với hắn, quan trọng là, nếu Thiên Lộc Huyền Nữ không báo thù, không xảy ra xung đột với Trần Tố Vân, vậy làm sao kéo căng thêm được giá trị cừu hận của tên khí vận chi tử kia, rồi hắn làm sao nhổ được lông dê, thu hoạch điểm khí vận.

"Thủ đoạn lừa gạt nữ tử của Cố công tử thật sự là rất cao minh."

"Nếu ta không phải hiểu ngươi rất rõ, chỉ sợ còn có thể vì lời đấy của ngươi mà cảm động."

Con ngươi của Thiên Lộc Huyền Nữ óng ánh như có thần quang lập lòe đang chảy xuôi, khóe miệng của nàng không nhịn được giương lên một ý cười nhạt, bỗng nhiên đến trước mặt Cố Trường Ca, vây quanh cổ của hắn rồi ngồi xuống, mùi thơm tỏa ra, chọc vào lòng người, thậm chí có thể cảm nhận được hơi lành lạnh khi mái tóc đen lướt qua da thịt.

"Nếu không phải vì bây giờ ta không thể ăn ngươi, ta nghĩ ngươi sẽ không to gan như vậy." Cố Trường Ca không hề bị lay động, vẫn tự uống một mình như cũ.

Chỉ là Thiên Lộc Huyền Nữ lại không quan tâm, chủ động lại gần.

Cố Trường Ca hơi nhíu mày, cũng không có ngờ nữ tử này vì bảo vệ Thiên Lộc thành, thậm chí dám lớn mật chủ động như thế.

"Không thể ăn, không phải vẫn còn cách khác sao?"

Thiên Lộc Huyền Nữ ngẩng đầu lên, khóe miệng của nàng giương lên một nụ cười nhạt, vô cùng tự tin, lại như có chút khiêu khích đùa cợt.

Nàng mắt ngọc mày ngài, cổ trắng như tuyết không tì vết như ngọc thạch có ánh sáng chảy xuôi, ma tính và thần thánh đều tản ra quanh người, vẻ đẹp gần như không chân thực, khiến người ta hoài nghi đâu mới là bộ dáng thực sự của nàng.

"Ta ngược lại ngày càng càng thật không nỡ giết ngươi." Cố Trường Ca thở dài một tiếng, bàn tay đặt lên gương mặt xinh đẹp không tì vết của nàng.

Trong nháy mắt, đã đến hôm sau, ở giữa chủ phong Đệ Nhị Sơn, hội tụ rất nhiều đệ tử cả Cửu Đại sơn, ngay cả sơn chủ cũng tới mấy vị.

Sơn phong đồ sộ mà hùng vĩ, có tia sáng màu xanh lượn lờ, vách đá như bị một thanh Thiên Đao từ trên không trung đánh rớt xuống, bóng loáng như gương.

Ở đây linh khí mờ mịt, sương mù rực rỡ chảy xuôi, mây tiên xen lẫn, các loại cổ mộc và thần dược mọc ra, nồng nặc mùi thuốc.

Giờ phút này, trên quảng trường chủ phong, phù văn lấp lóe, các loại quy tắc rơi xuống, tựa như từ thời kỳ cổ xưa.

Đây là một chiến trường cổ ẩn nấp trong hư không, bao phủ trong tia sáng, được Cửu Đại sơn bố trí, khắc xuống rất nhiều trận văn chí cường.

Chiến trường này có thể tiếp nhận ba động của Đế Cảnh khi giao thủ, vì vậy lúc bình thường chỉ có thời điểm xảy ra chuyện lớn, ví như sơn chủ giao thủ luận bàn, mới có thể khởi động.

Mà bây giờ, nó rõ ràng lại được khởi động không phải vì chuyện kia.

Hết chương 1280.
Bạn cần đăng nhập để bình luận