Ta! Thiên Mệnh Đại Nhân Vật Phản Phái

Chương 3464. Giọng nói quen quen



Chương 3464. Giọng nói quen quen




Ngoài sân, hoa đào nở rộ, một thiếu nữ tóc búi mây quyến rũ, mặc một chiếc váy dài màu đen, đang khoanh tay cúi đầu đầy lo lắng đứng đó.
Vị thống lĩnh hộ tống nàng đến đây đã cúi đầu cáo lui, chỉ để lại một mình nàng.
Trần Nghi không biết đang êm đẹp, tại sao nàng lại được minh chủ Phạt Thiên Minh triệu kiến.
Mấy chục năm trước, nàng cùng với thành viên các thế lực còn lại không quản ngại đường xa đến Phạt Thiên Minh cầu kiến minh chủ Phạt Thiên Minh, thương lượng chuyện đối phó với sinh linh hắc ám.
Tuy nhiên, khi bọn họ bước vào trong điện, ngay cả bóng dáng của minh chủ Phạt Thiên Minh còn chưa nhìn thấy đã bị buộc tội ám sát, bị bắt vào địa lao nhốt mất mấy năm.
Mặc dù về sau minh chủ Phạt Thiên Minh đại xá thiên hạ, bọn họ đã được thả nhưng bởi vì tội danh ám sát mà mất đi tự do.
Tất cả mọi người bị hạn chế trong thành nội, ngày nào cũng có người giám sát chặt chẽ, không cho phép bọn họ tự tiện rời đi.
Ban đầu, Trần Nghi cảm thấy bất đắc dĩ và bất lực. Về sau nàng nghĩ thoáng hơn, dần dần cũng cảm thấy quen.
Thay vì bị giam giữ trong địa lao cả một đời, bị hạn chế tự do như thế này cũng không tệ, không cần mất mạng.
Tuy nhiên, cho đến bây giờ nàng cũng không biết chuyện ám sát minh chủ Phạt Thiên Minh rốt cuộc là thật hay giả.
Hay trong số bọn họ thật sự có người có ý đồ bất chính, muốn phá hư quan hệ giữa Phạt Thiên Minh và Chính Nhất Minh? Hay là Phạt Thiên Minh muốn gán tội cho người khác?
Nếu là trước kia, việc Trần Nghi hoài nghi là do Phạt Thiên Minh làm không hề bị lung lay.
Nhưng sau khi tận mắt nhìn thấy hành vi của Chính Nhất Minh, nàng khó tránh khỏi hoài nghi dụng tâm hiểm ác của Chính Nhất Minh.
Trong khoảng thời gian ở lại Phạt Thiên Minh, Trần Nghi lại càng hiểu thêm một số việc.
Phạt Thiên Minh cũng không thần bí, quỷ dị, kinh khủng hay đầm rồng hang hổ, ma giới quỷ vực như chúng sinh bên ngoài đã nghĩ.
Thậm chí cũng có thể bởi vì đủ loại lời đồn mới dẫn đến Phạt Thiên Minh bị chư thế chúng sinh tránh như tránh tà, nghe đến đã biến sắc.
Mấy năm gần đây, nàng nhìn thấy cuộc sống của những thế lực tộc đàn sinh sống ở Phạt Thiên Minh có thể dùng chữ an cư lạc nghiệp, trời yên biển lặng để hình dung, không hề mảy may nhìn thấy bất kỳ hỗn loạn và rung chuyển nào.
Trật tự sâm nghiêm, ngay ngắn rõ ràng.
Nàng cũng không nhìn thấy các tộc lo lắng và e ngại sinh linh hắc ám. Bên ngoài rung chuyển hỗn loạn như thế nào cũng không ảnh hưởng đến sự yên bình của Phạt Thiên Minh.
Nàng không phát hiện bất kỳ sự sợ hãi bất an nào trong mắt sinh linh tộc đàn ở Phạt Thiên Minh. Cho dù đề cập đến đủ loại đại chiến rung chuyển bên ngoài, tất cả mọi người đều không thèm để ý, giống như đại chiến không bao giờ lan đến bản thân.
Hết thảy chỉ vì có minh chủ Phạt Thiên Minh tọa trấn, ngoại địch hoàn toàn không dám đến phạm, khiến cho bây giờ Phạt Thiên Minh trở thành tịnh thổ chỉ có thể đếm trên đầu ngón tay trong Thương Mang.
Trần Nghi đã từng cảm khái, tiếc nuối. Nếu sớm biết hiện trạng của Phạt Thiên Minh, Tà Nguyệt Tông nên sớm đầu nhập vào Phạt Thiên Minh, kết cục có lẽ sẽ không giống như bây giờ?
Nàng cũng đã sớm biết Chính Nhất Minh và sinh linh hắc ám ký kết minh ước với nhau, cũng biết Tà Nguyệt Tông cùng với rất nhiều thế lực đạo thống khác bị Chính Nhất Minh xem như con rơi, trở thành pháo hôi chống cự sinh linh hắc ám, bị hủy diệt bên trong dòng sông thời gian. Đồng môn, đệ tử của nàng đã trở thành vong hồn bên trong hàng trăm vạn vong hồn.
Mặc dù Trần Nghi cảm thấy đau buồn nhưng cũng biết rõ nàng không có khả năng thay đổi được gì.
Khi sinh linh hắc ám đột kích, Chính Nhất Minh lựa chọn vứt bỏ, chỉ có Phạt Thiên Minh là điều động vô số cường giả đến tiếp viện.
Dưới tình trạng như vậy, rất nhiều tộc đàn đạo thống đã vĩnh viễn biến mất, trong đó bao gồm luôn cả Tà Nguyệt Tông của nàng.
Thời gian là sức mạnh vĩ đại nhất, có thể san bằng bi thống trong lòng người. Mấy năm qua, Trần Nghi cũng đã dần dần từ trong cảm xúc bi thương cực kỳ bắt đầu đối mặt với cuộc sống bây giờ.
Bọn họ đã từng là sứ giả của Chính Nhất Minh. Mặc dù đã bị mất đi tự do, không được tự tiện rời khỏi cổ thành, nhưng bọn họ cũng đã có được cuộc sống của riêng mình trong Phạt Thiên Minh.
Ngay cả nàng cũng không ngoại lệ, trở thành đạo sư trong thư viện của Phạt Thiên Minh. Dù sao, nàng cũng là một tồn tại Đạo cảnh vượt qua mấy lần Thiên Suy Kiếp, tầm mắt và thực lực không phải người tu hành bình thường có thể so sánh.
“Đến rồi, vậy thì vào đi.”
Trong lúc Trần Nghi đang suy nghĩ lung tung, lo sợ bất an, một giọng nói dịu dàng từ trong tiểu viện trước mắt truyền đến.
Nghe được giọng nói này, Trần Nghi ngẩn cả người, sau đó mắt mở to.
Nàng cảm giác giọng nói này có chút quen thuộc, dường như đã nghe qua ở đâu đó rồi.
Sau một khắc, cửa viện lạc mở ra, hương trà phiêu đãng tràn ngập đến. Bên cạnh một cái ao thanh tịnh thấy đáy, một nam nhân trẻ tuổi ngồi dựa vào ghế mây, có vẻ rất ung dung.
Bên cạnh hắn, một nữ nhân tuyệt mỹ động lòng người đang pha trà, chiếc quạt hương bồ nhẹ lay động. Ngọn lửa trong lò đang cháy mạnh, tia lửa bắn ra tách tách. Hết chương 3464.



Bạn cần đăng nhập để bình luận