Ta! Thiên Mệnh Đại Nhân Vật Phản Phái

Chương 1438: Tất cả nằm trong kế hoạch

Chương 1438: Tất cả nằm trong kế hoạch

Trong cung điện, ánh mắt của Đại sơn chủ khẽ động. Hắn phất ống tay áo, đánh ra một tầng thanh quang mờ nhạt bao phủ toàn bộ khu vực xung quanh lại, đề phòng có thần niệm của cường giả quét tới, nhìn trộm bọn hắn bàn luận.

Ngoại trừ bọn hắn, bây giờ bên trong cung điện chỉ còn cường giả của Tam Đại Chiến Thần nhất tộc Bạch Hổ, Chu Tước và Huyền Vũ, đều là người thân cận của Đại sơn chủ.

Đối với hắn mà nói, chỉ cần biết được nơi mà đám người Lạc Phong bị giam giữ thì những chuyện còn lại đều đơn giản.

Sau khi ra tay cứu Lạc Phong thì hắn sẽ trực tiếp xé rách vùng vũ trụ này rồi rời đi. Thiên địa này rộng lớn như vậy, số lượng vũ trụ cũng là vô cùng vô tận, hắn tùy tiện tìm một chỗ ẩn cư, đến lúc đó ai có thể tìm được hắn chứ?

Còn về sự tồn vong của Bát Hoang thập vực thì có liên quan gì tới hắn đâu?

Trong mắt của Đại sơn chủ, đông đảo tộc đàn trên Bát Hoang thập vực chỉ là quân cờ để hắn kéo dài thời gian mà thôi.

“Đã như vậy thì đêm nay chúng ta liền hành động đi? Ta lo lắng nếu thời gian càng kéo dài, ngộ nhỡ Cố Trường Ca phát giác ra có điểm không thích hợp, đưa sư tôn và sư tỷ đi nơi khác thì sẽ không tốt…”

Sau đó, thần sắc của đám người Tiêu Dương trở nên nghiêm túc. Nhất là Tiêu Dương, trong ánh mắt chất chứa sự mong đợi.

Hắn chờ đợi ngày này đã rất lâu rồi, ước gì bây giờ hắn lập tức có thể đi tới địa lao kia cứu sư tôn và sư tỷ của hắn.

“Căn cứ vào điều tra của ngươi, nơi đó chắc hẳn là nơi giam giữ đám người Nhị sơn chủ.”

“Việc này không nên chậm trễ, để lâu thì sẽ xảy ra chuyện. Xem ra tối nay chúng ta phải động thủ ngay tức khắc.” Đại sơn chủ gật đầu một cái, trên mặt hiện lên nét cười hiếm thấy.

Sau đó, đám người lại bàn luận chi tiết về những gì phải làm tiếp theo để không xảy ra bất kỳ sơ suất nào, đạt đến sự tự tin một trăm phần trăm.

Trong nháy mắt, hoàng hôn buông xuống, toàn bộ Thiên Lộc thành được bao phủ bởi một tầng sương mù mỹ lệ mà vĩ đại, một luồng tinh hà rực rỡ hạ xuống từ trên bầu trời.

“Đến lúc đó, một số người trông coi tại lối ra vào, nếu có dị động thì phải truyền tin ngay lập tức.” Sắc mặt của Đại sơn chủ có chút nặng nề, hắn nhìn lướt qua vô số cường giả ở trước mặt và căn dặn.

“Chúng ta đã hiểu, xin Đại sơn chủ an tâm.”

Đám người nghe vậy, sắc mặt đều vô cùng ngưng trọng và nghiêm túc, hiểu được hành động tối nay quan trọng tới cỡ nào, không thể để xảy ra sai sót.

Ngay sau đó, Đại sơn chủ vung ống tay áo lên, từng đạo phù văn cổ kính mà huyền diệu hiện lên trong hư không, hóa thành quang hoa mịt mờ giấu kín thân ảnh của tất cả mọi người.

Hắn vô cùng cẩn thận, vừa cảm thụ động tĩnh của đám tu sĩ giám thị xung quanh nơi này vừa che giấu thân ảnh, sau khi rời khỏi cung điện này thì đi thẳng về phía Tây Nam.

Mặc dù đang là ban đêm nhưng Thiên Lộc thành vẫn đèn đuốc sáng trưng, tất cả các lầu các của cung điện đều có bóng người lui tới.

Trên thuyền có tiếng hát thấp thoáng, đèn trên thuyền chài nơi xa vô cùng sống động, vô cùng náo nhiệt.

Đổ thạch phường, tiệm trà, cửa hàng, nơi phong nguyệt,… gần như là mỗi nơi đều có thân ảnh tu sĩ.

Ngoại trừ trên không trung thỉnh thoảng có binh lính tuần tra lướt qua, toàn bộ Thiên Lộc thành khá là yên bình, hoàn toàn khác biệt so với bầu không khí nặng nề khi gặp phải chiến sự nghiêm trọng trong quá khứ.

Đám người Tiêu Dương và Cổ Vô Địch cẩn thận từng li từng tí che giấu khí tức của bản thân, đi theo phía sau Đại sơn chủ.

Mặc dù có Đại sơn chủ ra tay bảo vệ bọn hắn nhưng trong tường hợp nguy cấp như thế này, bọn hắn không thể không căng thẳng được.

Tuy nhiên Đại sơn chủ cũng có pháp lực cao thâm, thủ đoạn thông thiên, thần thông ẩn nấp của hắn càng thêm khó tìm ra sơ hở.

Bọn hắn rời khỏi cung điện, đi thêm mấy trăm dặm trên đường phố cũng không có bất cứ kẻ nào phát hiện ra tung tích của bọn hắn.

Điều này cũng khiến bọn hắn an tâm hơn rất nhiều, trong lòng càng thêm nắm chắc.

“Đi qua Đổ thạch phường ở đằng trước, phía Tây Nam có một trạch viện cũ nát, đó chính là nơi khả nghi mà chúng ta đã điều tra được.”

Tiêu Dương mở miệng nói, ánh mắt nhìn về phía Đổ thạch phường đèn đuốc sáng trưng ở trước mặt, chỉ vào một trạch viện cũ nát ngay đằng sau.

Nhìn từ phương hướng của bọn hắn thì chỉ có thể trông thấy ánh sáng ở nơi đó khá là âm u, giống như không có bất kì người nào cư ngụ.

“Chỗ đó thực sự có một cỗ dao động nhàn nhạt, lát nữa phải cẩn thận một chút.”

“Cố Trường Ca giảo hoạt như vậy, không chừng đã bố trí rất nhiều cạm bẫy ở nơi đó.”

Đại sơn chủ gật đầu nói, sắc mặt nghiêm túc, tròng mắt vốn dĩ đen nhánh giờ đây lại có ánh sáng màu vàng nhàn nhạt đọng lại.

Ngay lúc này sự biến hoá của khí tức cùng với quy tắc của cả phiến thiên địa, thậm chí sự dao động của đại đạo đều đang hiện lên trong đầu hắn.

Thủ đoạn như vậy đã dính tới bản nguyên của phiến thiên địa này, huyễn hoặc khó hiểu.

Ngay lập tức, đám người càng thêm cẩn thận che giấu khí tức của bản thân, lặng lẽ đi về phía trạch viện cũ nát.

“Công tử, đúng như suy đoán của người, bọn Đại sơn chủ đã lặng lẽ rời khỏi cung điện, nơi mà bọn hắn nghỉ ngơi mấy hôm nay…”

“Căn cứ vào những gì tai mắt báo cáo, chắc hẳn bọn hắn đang đi về phía Tây Nam ở bên này.”

Hiện tại, trên nóc một tòa cung điện ở phía Tây Nam của Thiên Lộc thành, Cố Trường Ca đứng sừng sững ở nơi đây, ngước mắt nhìn về cung điện cách đó không xa, ánh mắt như đang suy tư điều gì đó.

Phía sau hắn, thân ảnh Nghê Thường hiện ra, cung kính mở miệng nói.

“Xem ra cá đã sa lưới, không uổng phí công sức ta đã bố trí lâu như vậy.”

Cố Trường Ca nghe vậy thì cười nhạt một tiếng, thu hồi ánh mắt.

“Công tử tính toán như thần, Đại sơn chủ tự cho là bản thân đã nắm trong tay hết thảy nhưng hắn thực sự không biết tất cả đều được công tử an bài từ sớm.”

Nghê Thường nhìn bóng lưng của Cố Trường Ca, trên gương mặt tuyệt mỹ mà lãnh diễm hiện lên một nụ cười, ánh mắt mang theo dị sắc.

Nếu Cốt Tổ không nhắc tới thì nàng cũng không biết Cổ Vô Địch ở bên cạnh Đại sơn chủ là quân cờ ngầm mà Cố Trường gài vào nơi đó.

Nói như vậy, Cố Trường Ca đã sớm dự liệu được cục diện hôm nay cho nên mới an bài Cổ Vô Địch đi qua từ sớm.

Toàn bộ những bố trí này thật sự khiến nàng cảm thấy kinh ngạc không thôi.

Nếu nàng là Đại sơn chủ thì e rằng cho tới lúc chết cũng không nghĩ ra rốt cuộc bản thân đã sai sót ở bước nào.

Hôm nay, kế hoạch cứu người mà Đại sơn chủ tự cho là vạn vô nhất thất đã nằm trong kế hoạch của Cố Trường Ca từ lâu.

Thậm chí ngay cả nơi giam giữ Lạc Phong và đám người Nhị sơn chủ cũng là hắn tiết lộ cho Cổ Vô Địch, lại nói cho Cổ Vô Địch báo lại cho Đại sơn chủ như thế nào mới khiến Đại sơn chủ buông bỏ lòng nghi hoặc và cảnh giác xuống.

Hết chương 1438.
Bạn cần đăng nhập để bình luận