Ta! Thiên Mệnh Đại Nhân Vật Phản Phái

Chương 1688: Sỉ nhục

Chương 1688: Sỉ nhục

"Chất vấn ngươi thì thế nào?"

Cố Trường Ca thân mang trường bào xanh nhạt, ống tay áo sáng bóng óng ánh rất rộng, ẩn ẩn có tiên ý đang lưu chuyển, lộ vẻ siêu nhiên xuất trần.

Sương mù hỗn độn lườn lờ xung quanh, dường như hắn bước ra từ một phương thế giới cổ lão khác.

Trong lúc nhẹ nhàng cất lời, hắn bước xuống từ giữa hư không tựa như một tôn thần minh trẻ tuổi mang theo uy áp cùng với khí tức làm thần hồn người khác sợ hãi và run rẩy.

Giờ khắc này, dường như Cổ Huyền di chỉ bên trên thiên khung đã bị chế trụ, thời gian và không gian đều lắng đọng lại.

“Cố công tử, sao ngài lại tới đây?”

A Thanh và Tuyên Điệp công chúa không khỏi giật mình trừng lớn mắt, không ngờ rằng Cố Trường Ca vẫn luôn nghỉ ngơi tại Nam Minh hoàng triều lại hiện thân ở nơi này.

Điều đó thật sự quá sức đột ngột làm mọi người không thể đoán trước.

Rất nhiều Lục Địa Kiếm Tiên như Dịch Kiếm Tiên, Tuyết Kiếm Tiên cũng biến sắc mặt, trong lòng bọn hắn có quỷ.

Dù sao thì bọn hắn cũng đã giấu giếm Cố Trường Ca để tới đây, bây giờ thấy hắn hiện thân, đương nhiên trong lòng sẽ cảm thấy bất an, sợ hắn trách tội.

“Ngươi không sao chứ?” Thần sắc của Cố Trường Ca cũng không có nhiều biến hoá, hắn nhìn Tuyên Điệp công chúa nhẹ nhàng hỏi.

Tuyên Điệp công chúa cũng không nghĩ đến Cố Trường Ca vậy mà lại chủ động quan tâm hỏi thăm thương thế của mình, trong lúc nhất thời có chút ngây ngốc sững sờ.

Nhất là khi thấy hắn còn đưa qua một chiếc khăn màu trắng sạch sẽ tinh tươm định lau đi vết máu trên khóe môi nàng.

Đầu nàng hơi ong ong, trái tim không tự chủ đập rất nhanh.

“Không sao cả… không sao cả…”

Phản ứng lại, nàng tiếp nhận khăn trắng, trên mặt lập tức dâng lên một mảng ửng hồng. Nàng vội vàng lắc đầu nói, nhưng mà trong lòng thì không nhịn được mơ mộng viển vông.

Cố Trường Ca cố ý hiện thân chẳng lẽ là muốn ra mặt vì mình sao?

Trong lòng Tuyên Điệp công chúa sinh ra cảm xúc khác thường, thậm chí ngay cả mang tai cũng đỏ lên.

Tuy nhiên thần sắc này rơi vào trong mắt những người khác lại là dáng vẻ cực kỳ e lệ.

Nhất là Trần Ly, người vẫn luôn ái mộ nàng, tròng mắt như muốn lòi ra ngoài, hắn ghen tị đến mức sắp điên.

“Cố… Cố Trường Ca?”

Cả người Bắc Ly Kiếm Tiên cũng có chút đần độn, trên gương mặt già hiện vẻ sợ hãi, căn bản không nghĩ tới Cố Trường Ca vậy mà lại xuất hiện ở nơi này.

Hắn thân là Lục Địa Kiếm Tiên lâu năm, mặc dù thực lực mạnh mẽ nhưng cũng biết chênh lệch giữa bản thân và Cố Trường Ca là bao lớn.

Đó là rãnh sâu tuyệt đối không thể tưởng tượng được, cũng không thể vượt qua nổi.

Lúc này trong lòng hắn tràn ngập sợ hãi và hối hận.

“Ngươi vừa mới nói cái gì? Làm sao ta lại chưa nghe rõ.”

Cố Trường Ca tuỳ ý quét mắt nhìn hắn một cái, trong mắt cũng không ẩn chứa uy nghiêm, thế nhưng Bắc Ly Kiếm Tiên lại loạt soạt lùi về phía sau mấy bước, trán hiện đầy mồ hôi lạnh, giọng nói đều run rẩy.

“Ta… ta không nói gì cả. Vừa nãy có rất nhiều chỗ đắc tội, mong Cố công tử bỏ qua cho…”

Nói xong, hắn liền bắt đầu tát vào mặt mình, cúi đầu che giấu cừu hận ở trong mắt. Trên mặt hắn đầy rẫy sự hối hận và sợ hãi, căn bản không còn sự cứng rắn và dáng vẻ kiến quyết như trước đó.

Một màn này khiến rất nhiều sinh linh tu sĩ xung quanh thổn thức trong lòng. Ai nấy đều chắc lưỡi, thần sắc vô cùng phức tạp.

Không nghĩ tới đường đường là Bắc Ly Kiếm Tiên, một thần thoại vô địch khi xưa vậy mà lại e ngại ở trước mặt Cố Trường Ca đến mức này.

“Gia gia…”

Thấy gia gia nhà mình tự tát bản thân, Trần Ly cũng không vô cùng khuất nhục, trong lòng hận Cố Trường Ca thấu xương.

Ầm!

Mà ngay thời điểm Cố Trường Ca hiện thân, ở cách đó không xa trong màn hắc vụ ngút trời có vô vàn cổ chiến thuyền cũng vang lên một hồi âm thanh oanh động

Âm thanh của vô số thần niệm mênh mông đan xen va chạm truyền tới, rõ ràng cũng khiếp sợ không thôi.

“Chúng thuộc hạ bái kiến Trường Ca thiếu chủ!”

Hắc vụ bao phủ thiên vũ tán đi, cảnh tượng cổ chiến thuyền mênh mông hiển lộ ra, từng đạo ma ảnh đứng sừng sững ở nơi đó hiển hiện chân thân, cung kính chào về phía bên này.

Mấy đạo thần niệm trên cổ chiến thuyền đều truyền ra âm thanh như vậy, mảnh hắc vụ vốn lạnh nhạt tĩnh mịch đột nhiên lại tựa như đang sôi trào.

Thậm chí những thân ảnh mơ hồ giữa đám hỗn độn khí lượn lờ cũng đi tới nơi này, mang theo uy áp tràn ngập áp thế thiên khung ở nơi đây.

Loại khí tức hào hùng mà kinh khủng kia khiến sắc mặt đám Lục Địa Kiếm Tiên biến đổi kịch liệt, pháp kỹ run rẩy, sinh ra cảm xúc sợ hãi khó mà ức chế.

Giữa thiên địa, tiếng bước chân lại vang lên một lần nữa.

Trên cổ chiến thuyền, thân ảnh lạnh lùng của Thần Linh Sơn mới vừa xuất thủ chụp chết đạo bào lão giả cũng hiển lộ.

Hắn là một nam tử cường tráng đầu ưng thân người, quy tắc thần liên lượn lờ, làn da màu xám được bao phủ bởi lân phiến, vô cùng cường đại.

Hắn tự mình hiện thân, cung kính hành lễ với Cố Trường Ca: “Bái kiến Trường Ca thiếu chủ.”

Ở hướng khác, rất nhiều Kẻ thành đạo của các thế lực đạo thống như Đại Du tiên triều, Hắc Ma Phong, cũng hiện thân.

Trước mặt Cố Trường Ca, bọn hắn cũng không dám khinh thường trốn tránh ở sau lưng không dám không tới hành lễ.

Cho đến giờ này, ở trong mắt của nhiều người, thực lực của Cố Trường Ca thậm chí đã đạt đến trình độ vô địch chỉ sau Tàn Tiên.

Kẻ thành đạo tầm thường tuyệt đối là đứng từ xa mà nhìn.

Hết chương 1688.
Bạn cần đăng nhập để bình luận