Ta! Thiên Mệnh Đại Nhân Vật Phản Phái

Chương 1249: Đến hẹn

Chương 1249: Đến hẹn

Cát vàng cuồn cuộn, xương trắng tung bay, mặt trời lặn xuống, có loại cảm giác đỏ thắm huyết sắc chi ý.

Từng đạo thần hồng phi nhanh bên dưới vòm trời, sợi tóc của Lâm Vũ cuốn ngược theo, dáng người của hắn như Giao Long, vạch phá bầu trời, khí huyết chi lực có loại cảm giác kinh người.

Tu vi của hắn ở Bát Hoang Thập Vực trong cùng một thế hệ đúng là đỉnh tiêm, bây giờ lên đường cũng không kém cỏi tu sĩ thế hệ trước chút nào.

Trong lòng hắn vừa có tức giận, cũng có không cam lòng, nhưng nhiều hơn là sự lo lắng.

Từ khi ra khỏi Thiên Lộc Thành, đi qua Giới Không Uyên, lặng lẽ rời đi nơi đó, lại chạy về phía biên cảnh Giới Bi Hải.

Trên đường đi, bọn hắn gần như chưa từng dừng lại.

Nhưng cảnh tượng lướt qua thật sự làm cho bọn hắn tức giận đến tột độ.

Nơi từng là cương vực Bát Hoang Thập Vực bây giờ đều bị thế lực Thượng Giới đạo thống chiếm đoạt.

Rất nhiều nơi còn đốt lửa lớn, giống như có thể bốc lên tận trời, khó mà dập tắt, mười mấy nghìn dặm đất hoang, không thấy bất kỳ sinh linh nào.

Đối mặt với cảnh tượng ấy vô số lần, bọn hắn chỉ có thể bất lực, trơ mắt nhìn, sau đó lặng lẽ rời đi.

"Đám sinh linh Thượng Giới đáng chết này, đốt giết cướp đoạt, việc ác bất tận, thật sự là không công phá phòng ngự Thiên Lộc Thành, không giết vào Bát Hoang Thập Vực là thề không buông tha!"

"Cuối cùng thì giữa chúng ta và bọn hắn có dạng thù hận gì chứ?"

Có khuôn mặt cường giả biến đỏ, đó là bởi vì phẫn nộ và ức chế.

Trong lòng họ tràn ngập thù hận, đồng thời cũng có hàn ý thật sâu.

Bởi vì hiện tại nhân vật mà bọn hắn sắp phải đối mặt còn kinh khủng gấp ngàn vạn lần so với những thế lực đạo thống mà bọn hắn nhìn thấy ở trên đường.

Lần đi này, thập tử vô sinh, trong lòng bọn hắn đã sẵn sàng hi sinh.

"Sau khi cứu được người trong lòng của ngươi, ngươi lập tức mang bọn hắn rời đi."

Thiên Lộc Huyền Nữ vẫn luôn đi sau lưng bọn người Lâm Vũ, chưa hề lộ diện.

Nghe được lời kia, trong lòng nàng không khỏi thở dài, nhớ tới một cọc bí văn cổ lão, khuôn mặt của nàng trở nên phức tạp.

Sau đó nàng nói với Lâm Vũ, không tính làm đám người kia vô duyên vô cớ chịu chết.

Lâm Vũ có chút sững sờ, sau đó không nhịn được hỏi, "Huyền Nữ, còn ngài thì sao?"

Sự tôn kính của hắn đối với Thiên Lộc Huyền Nữ là phát ra từ tận đáy lòng, bởi vì nhìn những việc trong khoảng thời gian qua, nàng là một lòng vì an nguy của Thiên Lộc Thành, thậm chí không tiếc tự mình đi Giới Bi Hải.

Dù có nguy hiểm đến sinh mệnh thì cũng không tìm cách thoát thân.

Loại đại ân đại đức đó, tấm lòng vì vô số tu sĩ và sinh linh Bát Hoang Thập Vực mà vất vả thật sự làm hắn khâm phục không thôi, không thể nào không báo đáp được.

"Ta cản phía sau cho các ngươi, thuận tiện giải quyết hoạ lớn trong lòng Bát Hoang Thập Vực."

Thiên Lộc Huyền Nữ vẫn mỉm cười nói, mang đến cho người ta một loại cảm giác thoát tục, giống như đây chỉ là việc rất nhẹ nhàng.

Hắn trầm mặc, bây giờ, lấy lực lượng của hắn, thậm chí không thể trợ giúp cho Thiên Lộc Huyền Nữ.

Điều ấy khiến tay hắn nắm chặt, có loại cảm giác vô cùng bất lực.

Rất nhanh, ở phía cuối chân trời có âm thanh những cơn sóng lớn truyền đến, thanh thế to lớn, không gì sánh kịp, giống như từng cái thế giới bị thôi động va chạm với nhau.

Đây là thế giới chi lực (lực lượng thế giới) của Giới Bi Hải, một bọt nước trong đó nghe nói chính là do tàn phá cổ giới và vũ trụ tạo thành, thậm chí có thể thấy từng cái thế giới nhỏ cuồn cuộn chìm nổi bên trong.

Sau khi đến nơi đây, càng có thể cảm giác được sát khí ngập trời xoay quanh trong trời đất.

Cường giả đã từng vẫn lạc ở nơi này nhiều vô số kể, oán khí bao phủ đất trời, hình thành một mảnh sương mù tối tăm mờ mịt.

Trên vách đá dựng đứng xa xa có ba hình bóng sừng sững, rất mơ hồ, có quang ảnh nhàn nhạt, giống như cách một mảnh vũ trụ cổ lão.

"Cố Trường Ca!!"

Lâm Vũ cắn răng, tay nắm chặt thành nắm đấm, xa xa nhìn thấy thanh niên trẻ tuổi kia, vẻ mặt của hắn vẫn bình thản mà lạnh lùng, cao cao tại thượng.

Áo trắng như tuyết, không nhiễm trần thế, tiên tư thần cốt, giống như tiên nhân trên trời, siêu phàm thoát tục.

Cả người trên dưới đều bao phủ thần quang, có hỗn độn khí lượn lờ, hắn chỉ mới đứng ở nơi đó thôi đã giống như là trung tâm Chư Thiên Vạn Giới, ngay cả hư không cũng không chịu nổi.

Hắn dường như đang tĩnh tâm chờ đợi bọn hắn đến, cho người ta cảm giác yên tĩnh không có gì sánh kịp.

Rõ ràng là một khuôn mặt như tiên giáng trần, nhưng thủ đoạn lại tàn khốc lạnh lùng, làm người khác sợ hãi.

Sau lưng nam tử ấy là sóng lớn từ Giới Bi Hải vọt lên rồi vỡ tan sau lưng hắn, hóa thành tro tàn bao phủ đầy trời.

"Cuối cùng đã đến rồi à?"

"Ngươi quả không làm ta thất vọng."

Cố Trường Ca sừng sững đứng ở trên vách đá, nhìn Lâm Vũ mang theo vô số cường giả, trên mặt mang theo ý cười nhạt.

"Cố Trường Ca, ta đã dựa theo yêu cầu của ngươi tới đây, mau thả Lục La ra."

Hình bóng đám người Lâm Vũ từ không trung rơi xuống, tất cả mọi người đều trong tư thế sẵn sàng đón quân địch, cảnh giác nhìn chằm chằm Cố Trường Ca.

Hắn không nhịn được phẫn nộ quát.

"Tiểu thư…."

Lục Thúy bà bà có chút bận tâm nhìn về phía Lục La, hiện giờ, nàng đã bị phong bế tu vi, cả người bị trói buộc không thể nhúc nhích.

"Lâm Vũ, tại sao ngươi lại ngốc như vậy chứ?"

"Ta không đáng để ngươi tới cứu ta."

Mặc dù sắc mặt của Lục La trắng bệch, nhưng nàng lại khó nén sự cảm động, hốc mắt đỏ lên, giống như có thể rơi lệ bất cứ lúc nào.

"Lục La, ngươi không sao chứ?"

Lâm Vũ có chút lo lắng nhìn về phía nàng, lo lắng nàng đã bị thương tổn trong khoảng thời gian qua.

Thấy Lục La dù bị phong bế tu vi mà khí tức không hỗn loạn, khí huyết cũng không mất tinh thần, điều đấy ít nhiều khiến hắn yên lòng.

"Ta không sao."

Lục La lắc đầu, trong lòng vừa cảm động vừa lo lắng.

"Hai người các ngươi thật là tình chàng ý thiếp, ngay cả ta cũng có chút cảm động đấy."

Cố Trường Ca đánh gãy tâm sự của hai người, phất tay ra hiệu A Đại sau lưng bắt Lục La lại.

Hết chương 1249.
Bạn cần đăng nhập để bình luận