Ta! Thiên Mệnh Đại Nhân Vật Phản Phái

Chương 1177: Phóng ma

Chương 1177: Phóng ma

“Lần này Táng Ma Uyên bạo loạn, e rằng Phật Sơn của các ngươi cũng không thoát khỏi quan hệ.”

Trong lúc nói chuyện Cố Trường Ca lại ra tay lần nữa.

Nhưng lúc ấy, Kim Thiền Phật Tử rất quả quyết, cả người hắn phát lạnh, nhìn thấy thủ đoạn tàn nhẫn của Cố Trường Ca, hắn trực tiếp lấy Đãng Ma Chùy và Phật cốt vẫn cầm trong tay ra.

Đồng thời hắn cũng gọi ra trận văn đã khắc xuống trước đó, Phật liên nở rộ rất lớn, hiện lên khí tức đáng sợ, hắn vừa ho ra máu vừa trốn vào trong đấy, rất nhanh đã không thấy đâu nữa.

Hắn cảm thấy nếu như mình không chạy trốn, bây giờ, hắn chắc chắn sẽ bị Cố Trường Ca giết tại nơi đây.

Chuyện cho tới tận bây giờ, hắn tự nhiên không còn dám đi lấy thiền y nữa.

Trong khi đó Cố Trường Ca chỉ nhìn tình cảnh kia một cách bình tĩnh và lạnh lùng, hắn cũng không tiếp tục đuổi theo.

“Ngươi không trốn thì sẽ không thể cõng nồi được.”

Lúc đầu hắn không hề có ý định giết chết Kim Thiền Phật Tử ở đây, dù sao thì phong ấn ở Táng Ma Uyên cũng sẽ sớm bị phá vỡ, Hồng Y Nữ Ma sẽ sớm xuất thế, loại chuyện lớn như vậy chắc chắn gây nên chấn động Thượng giới, tạo thành sóng lớn vô biên

Không có người nào cõng nồi thì sẽ mang đến cho hắn rất nhiều phiền phức.

Mà trong nháy mắt Kim Thiền Phật Tử đã chạy ra khỏi đây, Cố Trường Ca nhìn về phía Hồng Y, sau đó sắc mặt của hắn khẽ thay đổi, hắn đi về phía nàng.

Trong trí nhớ, nàng rụt rè lôi kéo góc áo của hắn, nàng là cô gái nhỏ thích mặc Hồng Y, những hình ảnh đó và nàng trước mắt chồng chất lên nhau.

Nàng sinh ra cảm giác thân thiết, muốn thoát ra khỏi phạm vi của trận văn.

Nhưng khi nàng đến gần đó bỗng nhiên có một luồng khí tức nóng rực đáng sợ quét qua, nó khiến cho cơ thể nàng phát ra những âm thanh xuy xuy, nóng như thiêu đốt.

Loại đau đớn kia cũng không ngăn cản được động tác của nàng, nàng vẫn đi về phía Cố Trường Ca, rất cố chấp, nàng muốn đi xuyên qua phong ấn.

Xuy xuy!

Âm thanh ở nơi này càng phát ra chói tai, sau khi nương theo làn khói xanh ngập tràn đến nơi đây, giống như có một lạch trời đang ngăn cản nàng.

Sắc mặt nàng lộ ra vẻ khổ sở.

Cố Trường Ca chú ý tới vết thương trên tay nàng, rõ ràng là vừa rồi nàng chạm vào trận văn đã để lại. Mặc dù vết thương lành lại rất nhanh nhưng nó vẫn rất đáng sợ.

Những trận văn trước mắt đấy không thể ngăn cản hắn, chỉ cần hắn muốn, bất cứ lúc nào cũng có thể động niệm phá hủy chúng. Tuy là Ma Chủ sắp đặt, nhưng hắn là Ma Chủ, Ma Chủ chính là hắn, việc hủy đi trận văn tự nhiên rất dễ dàng.

“Bây giờ ta sẽ thả ngươi ra ngoài.”

“Từ hôm nay trở đi ngươi sẽ được tự do.”

Sau đó Cố Trường Ca nói, từ bên trong miệng hắn truyền ra một thứ ngôn ngữ cổ xưa và khó hiểu phát ra từ miệng hắn ta.

Thiền Hồng Y nghiêng đầu, mái tóc đen rủ xuống, nàng nghe hiểu ý của hắn nhưng sắc mặt vẫn còn rất mê mang.

Nàng vươn bàn tay trắng nõn sạch sẽ ra thăm dò trận văn trước mặt, sau đó vẫn tỏa ra quang hoa như cũ, phát ra âm thanh xuy xuy đáng sợ, toát ra một làn khói xanh.

Thế nhưng dường như nàng đã quen với cơn đau đó, nàng chỉ nhìn tay mình, ánh mắt vẫn vô hồn như cũ, ánh mắt đó lại từ từ rơi trên khuôn mặt của Cố Trường Ca,

Nàng cảm thấy mình đã quên đi rất nhiều, nhưng lại nhớ được người trước mắt rất quan trọng với nàng.

“Hiện tại với tình trạng này của nàng, nếu không có trận văn ở đây để tiêu diệt ma khí và lệ khí, sợ rằng nàng sẽ sớm ra tay với ta.”.

“Mặc dù bây giờ thần trí của nàng không tỉnh táo, nhưng nàng có một nhân cách khác có thể tàn sát thế giới.”

Ánh mắt của Cố Trường Ca có chút suy tư, vừa rồi hắn đã nhìn thấy một dáng vẻ khác của Thiền Hồng Y, nếu không có trận văn nơi đây mài đi lệ khí của nàng, e rằng nàng đã không đối xử khách khí với hắn như thế.

Nghĩ tới đây, Cố Trường Ca vẫn quyết định thử một lần, nhưng hiện tại, thân ảnh hắn khẽ động đi lấy bộ thiền y trên đỉnh núi xuống, thứ kia có tác dụng thần kỳ khác là áp chế lệ khí trên người Thiền Hồng Y, trước tiên hắn cần phải lấy về đã.

Có rất nhiều phật quang đan xen, cuối cùng hóa thành uy áp khí thế mà cuồn cuộn quét sạch tám hướng.

Thiền y buông lỏng, rất nhiều phật ảnh ở nơi đây lập tức biến mất, khắp nơi tràn ngập phật âm, cuối cùng chui vào trong bộ thiền y đó.

Không thể không nói bảo vật này của Phật Sơn rất huyền diệu, chỉ cần tới gần nó sẽ khiến tâm trạng người ta cảm thấy thanh thản, lệ khí tiêu tán hết.

Mà ngay lúc Cố Trường Ca lấy đi bộ thiền y, tâm niệm hắn vừa động, tất cả trận văn được khắc trong hư không và ở giữa bốn vách tường đều cùng tiêu tán sụp đổ.

Phong ấn bị phá bỏ.

Bên trong Táng Ma Uyên truyền ra tiếng vạn ma gào khóc khiến cho da đầu người ta tê dại, tất cả ma đầu cũng đang thoát ra, bọn chúng hình như cũng cảm giác được chuyện kinh khủng gì đang xảy ra.

Khí thế ma khí khủng bố đột nhiên phóng lên tận trời, chấn động bầu trời, trong phạm vi ngàn vạn dặm tinh vực, sắc trời tối sầm lại.

Đây là một cảnh tượng vô cùng chấn động không gì sánh nổi, chòm sao ảm đảm, mây nhuộm đỏ cả trời cao.

Rất nhiều thế lực đạo thống và tu sĩ kinh hãi, bọn hắn cảm giác được ở một bên chân trời phía xa, mây nhuộm đỏ màu máu cuồn cuộn che khuất bầu trời, làm cho người ta sợ hãi.

“Giết.”

Sau khi Cố Trường Ca làm xong những chuyện đó, ngay lập tức hắn cũng cảm nhận được một cỗ hận ý và sát ý ngập trời đang bao quanh hắn.

Thiền Hồng Y đứng tại chỗ, vẻ mê mang trong ánh mắt nàng dần biến mất, tất cả đều trở nên lạnh lùng vô tình, ngay cả con ngươi cũng nhuộm thành màu máu.

Sợi tóc phất phới, lệ khí đáng sợ giống như được tích tụ từ rất nhiều năm tháng, chúng bùng lên bất ngờ như lũ vỡ đê, có thể nói là kinh thiên động địa, rung chuyển quá khứ và hiện tại.

Vào lúc ấy, trong mắt nàng chỉ có Cố Trường Ca, trong đầu nàng chỉ có một suy nghĩ, đó chính là giết hắn.

Tuy nhiên, nàng còn chưa kịp hành động gì thì khoảng không trước mắt Cố Trường Ca đã mở ra, hắn đã sớm đoán được và sắp xếp gọi A Đại, sau đó hắn quay người rời đi, hoàn toàn không dừng lại.

Hết chương 1177.
Bạn cần đăng nhập để bình luận