Ta! Thiên Mệnh Đại Nhân Vật Phản Phái

Chương 3430. Thủy tổ Thiên Suy Chúng



Chương 3430. Thủy tổ Thiên Suy Chúng




Thiên Chúng nhìn thì giống như Đại chủ tế cầm quyền khống chế nhưng thật ra lại lén lút ám lưu hung dũng, lục đục với nhau. Mỗi một vị tế tự đều đại diện cho phe phái và lợi ích khác biệt.
Cho dù là mấy vị chủ tế thân tín của Đại chủ tế cũng không nhất định đứng về phía Đại chủ tế.
Lần này Đại chủ tế khư khư cố chấp cưỡng ép phát động hắc triều, họa loạn thế gian, muốn cử hành đại tế đã chạm đến lợi ích của không ít tế tự.
Nếu không phải quyền uy của Đại chủ tế rất lớn, thành viên Thiên Chúng sợ hãi có thừa, không dám có bất kỳ lời oán giận và dị nghị nào, chỉ sợ đã nhấc lên làn sóng phản đối đối với chuyện này rồi.
Theo Lưu Vân được biết, minh ước hòa bình ký kết giữa Chính Nhất Minh và Thiên Chúng lần này là bởi vì có một số tế tự cường thế ra mặt, thương lượng với cao tầng Chính Nhất Minh.
Lúc này mới có cục diện như thế.
Thật ra nội bộ Thiên Chúng có không ít tế tự không muốn bại lộ ở thế gian quá sớm trong thời điểm này, càng không cần phát động hắc triều náo động, quét sạch Thương Mang.
Nếu chuyện này làm lớn, Thiên Chúng sẽ rơi vào liên thủ chống lại, phải trả một cái giá khổng lồ.
Mấy năm gần đây, mặc dù Thiên Chúng khôi phục không ít khí sắc nhưng so với thời điểm Đại Thiên cường thịnh lúc trước vẫn không thể so sánh được.
Đừng nhìn Thiên Chúng cường thế như vậy, uy hiếp các tộc, các văn minh trong Thương Mang, nhưng lần này bọn họ sớm phát động đại tế đã tổn hao rất nhiều nội tình và thủ đoạn trước đó.
Phe phái sau lưng các vị tế tự cũng đã phải bỏ ra cái giá thảm trọng.
Dù sao, sự phản công và chống cự của các tộc ở Thương Mang là không thể khinh thường, cực kỳ nghiêm trọng và đáng sợ.
Nhưng Đại chủ tế lại không để ý đến hậu quả, không quan tâm đến cái giá bỏ ra, ý niệm duy nhất trong lòng chính là cử hành đại tế, phục sinh Đại Thiên Chi Chủ.
Vì thế, nàng đồng ý trả giá hết thảy, cho dù chôn vùi Thiên Chúng cũng không tiếc.
Chấp niệm và điên cuồng của nàng đã trở thành một trong những cấm kỵ không ai dám đề cập ở Thiên Chúng.
“Khởi La tế tự biết rõ ta là do Đại chủ tế phái đến bên cạnh nàng, nhưng cũng không hề cố kỵ mưu đồ với Thiên Suy Chúng, là nàng ấy không để Đại chủ tế trong mắt sao?”
“Lúc trước Vô Hư Tử bảo ta truyền lời là có ý gì?”
“Là lo lắng gặp phải thanh toán?”
Lưu Vân lẳng lặng đứng trước ngôi chùa hoang, rất nhiều suy nghĩ xuất hiện trong đầu.
Đại chủ tế ngoài sáng biết được nàng nhất định sẽ bị Khởi La tế tự hoài nghi, nhưng vẫn phái nàng đến bên cạnh Khởi La tế tự.
Mà Khởi La tế tự cũng không hạn chế tự do của nàng, cũng không ngại nàng ở bên cạnh.
Cho dù có nói xấu Đại chủ tế cũng không tị hiềm nàng.
Lưu Vân than nhẹ trong lòng, ánh mắt nhìn về Long tước đang bị nhốt trong lồng. Bây giờ nàng có khác gì Long tước đâu chứ, là đồ chơi trong lòng bàn tay, thân bất do kỷ.
Nếu có thể hối hận, ban đầu nàng đã không chọn rơi vào hắc ám.
Nhưng tồn tại tự nguyện chấp nhận vật chất hắc ám nhuộm dần như nàng phải chăng còn có cơ hội chuyển cơ, còn có chỗ trống hối hận không?
Khi bọt nước tiêu tán, từng cảnh tượng hư ảo trước mắt bị phá diệt. Khởi La tế tự xuất hiện trên một đồng ruộng rộng mênh mông. Phóng mắt nhìn lại, bờ ruộng dọc ngang như giao thông, nhà cửa san sát.
Lúa mì xanh mơn mởn theo gió phấp phới giữa đồng ruộng, tản ra hơi thở tươi mát của tự nhiên. Giữa đồng ruộng còn có không ít thôn phụ đội mũ rơm đang nhổ cỏ bón phân, một cảnh tượng vô cùng yên tĩnh hài hòa.
Bất kể ai nhìn thấy cũng không liên hệ được Thiên Suy Giới trong truyền thuyết với cảnh tượng trước mắt.
Cho dù là Khởi La tế tự, biểu hiện cũng có chút hoảng hốt.
Tuy nhiên, sau một khắc, cảnh tượng trước mặt nàng lại thay đổi, nông thôn đồng ruộng biến mất, một khung cảnh chợ búa náo nhiệt hiện lên.
Người đến người đi, ngựa xe như nước, hai bên là âm thanh gọi to. Khởi La tế tự thậm chí còn ngửi được mùi bánh bao nhân thịt thơm nức.
“Hư hư thật thật, thật thật giả giả, vô hình vô tung, vô dục vô sắc. Thiên Suy Giới quả nhiên danh bất hư truyền. Nếu ta lựa chọn tin tưởng hết thảy trước mắt, phải chăng tất cả sẽ trở thành chân thực?”
Khởi La tế tự mỉm cười, ánh mắt cũng không có bất kỳ thay đổi.
Cảnh tượng trước mặt nàng giống như bị sức mạnh thời gian cọ rửa, bắt đầu sụp đổ tan tành, cả một vùng không gian tan rã theo, như lá khô bay xuống, biến thành từng mảnh, tiêu tán không còn.
“Nhìn thấy thì đã là chân thực. Khởi La tế tự không muốn tin tưởng hết thảy là thật, vậy thì nó là giả.”
Giọng nói của Vô Hư Tử truyền đến sau lưng Khởi La tế tự.
Lão vẫn là bộ dạng già nua lưng còng, cũng không có bất kỳ thay đổi nào.
Khởi La tế tự cũng không quay đầu lại, chỉ thản nhiên hỏi: “Nghe đồn Thủy tổ Thiên Suy Chúng từng chưởng khống chân thực hư huyễn chi đạo, sáng tạo ra Tố Giả Hoàn Thân Chi Thuật, thậm chí còn phục sinh người đã biến mất trong lịch sử cổ xưa, siêu thoát lục đạo luân hồi, nhân quả thường luân, không biết là thật hay giả?”
Vô Hư Tử mỉm cười nói: “Thế gian này nào có phương pháp khởi tử hồi sinh chứ. Cái gọi là phục sinh người cũng chỉ tương tự một bông hoa mà thôi, có lẽ có một sợi mảnh vỡ linh hồn tương tự, nhưng cuối cùng cũng không phải là người đó.”
Ánh mắt Khởi La tế tự lộ ra suy nghĩ, sau đó lắc đầu.
Khi cảnh tượng trước mắt thay đổi, chung quanh xuất hiện một mảnh sương mù nồng đậm chìm nổi. Sương mù khi thì khuếch tán, khi thì to ra, khi thì đổ sụp giống như thế giới tiến hóa, vũ trụ tiêu vong.
Trong sương mù dày đặc lờ mờ có thể thấy được từng bậc thang bằng đá xanh, bậc thang một đường đi xuống chỗ sâu trong sương mù, chung quanh lờ mờ, hình như có bóng người và ánh mắt đang nhìn sang bên này. Càng đến chỗ sâu, sương mù càng nồng đậm.
Thậm chí có thể nhìn thấy cái bóng mơ hồ, có ngọn đèn dầu dẫn đường, còn có con ngươi lúc sáng lúc tối, hiện lên trong làn sương mù gần đó, ánh mắt âm lãnh. Hết chương 3430.



Bạn cần đăng nhập để bình luận