Ta! Thiên Mệnh Đại Nhân Vật Phản Phái

Chương 1888: Tuyệt vọng

Chương 1888: Tuyệt vọng

Đông!!!

Một cự tháp màu vàng giống như được ngưng luyện từ Vũ Trụ Huyền Hoàng hiện ra trên đỉnh đầu Kim Vân, phun ra kim quang chói mắt vọt tới chỗ Lam Dật Phi.

Nhưng mà thế công của Lam Dật Phi vẫn lăng lệ như cũ, chuông lớn diễn hoá bịch một tiếng chấn động đánh lui cự tháp trong không trung.

“Phụt…”

Sau khi hai người giao chiến mấy trăm chiêu, rốt cuộc Kim Vân cũng không nhịn được bị trọng thương phun ra một ngụm tiên huyết.

Hắn tóc tai bù xù, trong thân thể chảy ra vết máu vàng óng cực độ không cam lòng.

“Đây chính là thực lực của ngươi?”

Kim Vân nhìn Lam Dật Phi ở phía xa, hoàng kim trong mắt như muốn vỡ vụn rơi xuống, gần như là gào thét rất không cam lòng.

Hắn không nghĩ tới ngay cả Cấm Kỵ Ma Công Lam Dật Phi cũng chưa thi triển mà đã đánh bại hắn, hai người cùng một cảnh giới nhưng hắn lại không phải là đối thủ của đối phương.

Thời khắc này hắn còn cảm nhận được đạo tâm kiên định vô địch từ trước tới nay của mình đang răng rắc vỡ vụn.

Khí tức của Lam Dật Phi chỉ hơi biến hóa một chút chứ không bị thương giống như Kim Vân.

Hắn lạnh nhạt đứng ở nơi xa, bình tĩnh nhìn Kim Vân nói: “Ta đã từng nói, Kim Vân đạo huynh ngươi không phải là đối thủ của ta, cần gì phải đau khổ chống cự?”

Thời khắc này dường như Kim Vân đã nghĩ thông suốt hết thảy, cười nói: “Không nghĩ tới ta sống tới nay, bỏ qua bằng hữu cũ ở dĩ vãng, bỏ qua hồng nhan ở dĩ vãng, bỏ qua thân tộc sư tôn ở dĩ vãng, kết quả vẫn rơi vào hạ tràng như cũ, khó mà thành đạo hóa Tiên, cô phụ chờ mong của bọn hắn.”

“Nếu thời gian có thể quay lại, ta muốn trở về Viễn Cổ, trở lại thời đại ta đã từng quen thuộc kia…”

“Làm tri kỷ với hồng nhan, cho dù là hóa thành một nhúm đất vàng, khó khôi phục đỉnh phong, khó tìm được Tiên lộ thì ta cũng cam tâm tình nguyện…”

Hắn tự ngạo không gì sánh được, trước đó hắn cảm thế thế hệ trẻ tuổi ngoại trừ Cố Trường Ca ra sẽ không còn người có thể là đối thủ của hắn.

Ngay cả bọn người Lục Quan Vương Quân Diêu, Thiên Hoàng nữ hắn cũng không để ở trong mắt.

Nhưng ai ngờ Đạo Tử của Đạo Tiên Minh điệu thấp như thế vậy mà lại có thực lực khủng bố như thế.

Điều kiện tiên quyết là hắn còn chưa từng thi triển Cấm Kỵ Ma Công.

Kim Vân cười thảm, sắc mặt thảm bại không còn tâm trạng tranh phong.

Dù cho hắn có không ít bảo mệnh chi vật nhưng theo hắn thấy thì hiện tại không cần thiết phải lấy ra.

Hắn không chỉ bại, còn bại rất triệt để, không có bất kỳ cơ hội và chỗ trống nào.

Nghe nói như vậy, Lam Dật Phi trầm mặc, biết được đây là dấu hiệu đạo tâm của Kim Vân vỡ vụn, đạo tâm vô địch mà một mình hắn nắm giữ đã sụp đổ.

Thựa ra theo hắn thấy, ý niệm này cũng là do rất nhiều cổ đại quái thai niêm phong cất vào kho sinh ra.

Vốn cho rằng có thể khôi phục ở hoàng kim đại thế này, có thể lập chân đỉnh phong tiến đến Tiên đạo, đạt đến thành tựu mà vạn cổ không hề có, quét ngang vô địch thủ trên trời dưới đất.

Nhưng có ai biết rõ hoàng kim đại thế sáng chói này càng là tàn khốc.

Thiên kiêu như sâu kiến cỏ rác, chỉ là mấy quân cờ cho người dùng hoặc là trở thành đồ ăn, bất cứ lúc nào cũng có thể bị thu hoạch.

Kim Vân không mạnh sao?

Ở thời đại của hắn, hắn chính là thiên hạ vô địch có một không hai cùng với thế hệ chi vương khiến vô số người kính ngưỡng e ngại.

“Nếu không phải do tình thế bất đắc dĩ, ta thật sự muốn thưởng trà luận đạo cùng với huynh trưởng, biết bao thích ý vui sướng.”

Lam Dật Phi nghĩ đến tình cảnh của mình, khóe miệng không nhịn được toát ra một nụ cười khổ.

“Lời này của ngươi là có ý gì?”

Kim Vân ngây ngẩn cả người, vốn cho rằng ở thời điểm này Lam Dật Phi sẽ đến lấy sinh mệnh bản nguyên của mình, nhưng không ngờ Lam Dật Phi cũng tỏ vẻ bất đắc dĩ, tựa như có rất nhiều lời khó nói, càng giống như đây hết thảy không phải chủ ý của hắn.

Hình như hắn có nỗi khổ tâm gì đó.

Lam Dật Phi nhìn Kim Vân, biểu tình dần bình tĩnh nói: “Tại hạ chỉ là một con cá nhỏ, mặc kệ là giãy dụa thế nào đều không thể tránh khỏi quỹ tích cố định. Hoa khai hoa lạc, trôi theo dòng nước một đi không trở lại…”

Hắn không dám nói thêm gì khác, bởi vì có quan hệ với Ma Chủ nên hắn thậm chí không thể tiết lộ bất cứ sự tình gì có liên quan đến Cố Trường Ca.

Tuy nhiên ở thời điểm này, trong mắt hắn Kim Vân chẳng khác nào người chết, nói thêm một câu đối với hắn cũng không có gì.

“Cái gì?”

Kim Vân nghe nói vậy chỉ cảm thấy đầu oanh một tiếng giống như bị cái gì đánh trúng, sững sờ ngay tại chỗ thật lâu không tỉnh táo lại.

Một cỗ hàn khí đáng sợ xộc thẳng lên đỉnh đầu hắn, dù là hắn cũng không nhịn được rùng mình.

Hắn không ngốc, đương nhiên có thể hiểu được ý tứ trong lời nói này của Lam Dật Phi.

Lam Dật Phi nói hắn cũng chỉ là bị người khác khống chế, mọi việc hắn làm không phải bản ý của hắn, là tình thế bất đắc dĩ.

Có thể khống chế Lam Dật Phi, hắn là người nào chứ?

Đạo tử của bất hủ đạo thống Đạo Tiên Minh, kế nhiệm Đạo Tiên Minh trong tương lai, đứng trên đỉnh phong ở thượng giới, thống lĩnh trăm vạn cương vực và vô tận sinh linh.

Hắn có thân phận như vậy, ai có thể lợi dụng hắn, khống chế hắn?

Hết chương 1888.
Bạn cần đăng nhập để bình luận