Ta! Thiên Mệnh Đại Nhân Vật Phản Phái

Chương 3570. Sở thích đặc biệt



Chương 3570. Sở thích đặc biệt




Đủ loại lời đồn khiến cho tấm khăn che mặt Cửu Thiên chi địa càng lúc càng nặng. Hiểu biết của bên ngoài về nó cũng càng ngày càng ít.
Tuy nhiên, điều này không có nghĩa Cửu Thiên chi địa không biết gì về bên ngoài.
Trong khoảng thời gian này, bên trong Thương Mang phát sinh rất nhiều chuyện lớn, chúng được truyền khắp cửu trọng thiên Cửu Thiên chi địa.
Bất luận Phạt Thiên Minh, Chính Nhất Minh hay là tộc đàn hắc ám đều trở thành “danh từ” người nào cũng biết ở Cửu Thiên chi địa.
Thậm chí, Tiên Đạo Minh sắp được thành lập cũng được truyền khắp Cửu Thiên chi địa.
Khác với tộc nhân các tộc nơm nớp lo sợ bên ngoài, trong lòng bất an khó mà yên lòng, thái độ của cư dân Cửu Thiên chi địa đối với chuyện này giống như xem náo nhiệt, tỏ vẻ không liên quan. Cho rằng chiến hỏa không có khả năng lan đến Cửu Thiên chi địa.
Cho đến nay, Cửu Thiên chi địa tách rời thế gian, không bị nhân quả bên ngoài xâm nhập. Cho dù hạo kiếp Hắc Họa giáng xuống cũng không quan tâm.
Tại một số sòng bạc cỡ lớn của Cửu Thiên chi địa, thậm chí có thể nhìn thấy một số thế lực tộc đàn mở đánh cược, suy đoán thế lực nào bên ngoài ngã xuống, bị thôn tính đầu tiên.
Rất nhiều người tu hành và sinh linh thường xuyên bàn về những chuyện bên ngoài trong những bữa trà chiều, thảo luận động thái thế cục bên ngoài, vô cùng phóng khoáng tự do, có cảm giác giống như chỉ điểm giang sơn.
Người Tà Nguyệt Tông nghe chưởng quỹ khách sạn nói về những thứ này, không khỏi nghẹn họng nhìn trân trối, rúng động không thôi, thật lâu sau không nói nên lời.
Loại cảm giác này vô cùng phức tạp, trong lòng mọi người đều cảm thấy đắng chát.
Thương nữ bất tri vong quốc hận, cách giang do xướng hậu đình hoa (Con hát biết chi hờn mất nước, cách sông còn hát Hậu Đình Hoa) không biết có phải như vậy không?
Thế cục bên ngoài Thương Mang đã rung chuyển đến mức những đạo thống tộc đàn ẩn cư vô số năm đều phải ló mặt ra, bắt đầu đứng đội, sợ sai một bước sẽ rước lấy tai họa hủy diệt tiêu vong.
Hắc ám địa giới đã từng phong ấn Hắc Họa Ngọn Nguồn chi chủ đã đến gần Thương Mang, không bao lâu sau sẽ giáp giới với chư thế.
Đại Thiên Chi Chủ tái hiện thế gian, điều này đồng nghĩa với việc hắc ám vô tận một lần nữa bao phủ đại địa.
Tại sao chúng sinh bên trong Cửu Thiên chi địa lại nhàn nhã đến như vậy? Bọn họ không sợ tai họa rơi xuống đầu hay sao?
Nhất thời, trong lòng người của Tà Nguyệt Tông cảm thấy nặng nề không thôi.
Mặc dù trong lời giới thiệu của Cơ Ngự, Cửu Thiên chi địa hoàn toàn thoát ly khỏi bên ngoài, không bị phân tranh ngoại giới quấy nhiễu.
Theo bọn họ nghĩ, cư dân nơi này chỉ là một đám người mù sống trong đau khổ và chết trong hòa bình mà thôi.
Cố Tiên Nhi im lặng không nói, nhưng cảm giác cấp bách trong lòng lại sâu hơn.
“Nơi này không đáng tin…”
Lam Hân không nhịn được thấp giọng nói, bên trong ánh mắt tràn đầy lo lắng.
“Không tận mắt nhìn thấy sự cường đại của sinh linh hắc ám, chỉ dựa vào lời đồn, đúng là khó mà cảm nhận được sự tuyệt vọng đó…”
Trưởng lão Tà Nguyệt Tông thở dài nói.
Trước khi tộc đàn hắc ám tái hiện Thương Mang, bọn họ đã từng xem thường những lời ghi chép về chúng.
Thậm chí còn cho rằng hạo kiếp Hắc Họa có chút hơi phóng đại. Thời đại Hắc Họa lúc trước chẳng qua chỉ được người hậu thế tô son trát phấn mà thôi.
Tuy nhiên, khi tận mắt nhìn thấy, hắc triều vô tận từ phòng tuyến đê đập vọt đến, tất cả mọi người đều cảm nhận được cảm giác áp bách, tuyệt vọng đến cỡ nào.
Tàn khốc và tuyệt vọng như vậy còn chưa bằng một phần trăm thời đại Hắc Họa.
“Tiên nhi cô nương, ngươi nên cẩn thận Cơ Ngự. Trên đường đến đây, hắn ta vẫn luôn che giấu Cửu Thiên chi địa và nguồn gốc của hắn ta, không chịu tiết lộ. Sau khi đến đây, hắn ta mới dứt khoát phơi bày chân tướng.”
“Trên người của ngươi có vật mà hắn ta mong muốn. Mặc dù Cửu Thiên chi địa siêu thoát thế ngoại nhưng thật ra nó có gì khác so với chân giới bên ngoài chứ? Thậm chí, cư dân nơi này còn tự cao tự đại, ngu muội vô tri.”
Bên trong sương phòng khách sạn giống như động phủ, tiên vụ tràn ngập, các loại giường ngọc, ghế băng, lư hương, bồ đoàn có đủ mọi thứ.
Bốn người một gian. Vừa lúc bốn nữ tử Cố Tiên Nhi, Thanh Nam, Lam Hân và nữ nhân áo trắng ở chung.
Trở lại sương phòng, sau khi xác định không có ai thăm dò, Thanh Nam mới lên tiếng.
Nàng mặc trường bào màu xanh rộng, búi tóc bằng mộc trâm, ngũ quan đoan chính, ánh mắt rất đẹp, đặc biệt thanh tịnh và sáng chói, mang đến cho người ta cảm giác ôn nhuận, chất phác.
Trên con đường này, có thể là vì được Cố Tiên Nhi cứu, nàng thân thiết hơn với nhóm người Cố Tiên Nhi, cũng không qua lại quá gần với người của Tà Nguyệt Tông.
Cố Tiên Nhi nghe xong, mỉm cười nói: “Thanh Nam tỷ tỷ yên tâm, ta hiểu mà. Cơ Ngự vẫn luôn mưu đồ truyền thừa mà bà bà điên để lại cho ta. Khi còn ở Tà Nguyệt Tông, hắn ta đã từng có xung đột với ta. Ta vẫn luôn đề phòng hắn ta.”
Nàng không biết vì sao nàng vẫn luôn ôm mối hảo cảm với nữ nhân nửa đường được cứu này. Cho nên, liên quan đến những bí mật như thế, nàng cũng không giấu diếm.
Cố Tiên Nhi cho rằng, có lẽ vì gương mặt của Thanh Nam mang đến cho nàng cảm giác quen thuộc, nhìn rất giống với một người nào đó.
Cho nên, có những lúc nàng nhìn Thanh Nam, nàng sẽ rơi vào hồi ức. Điều này khiến cho Thanh Nam cảm thấy kỳ quái và khó hiểu, cũng hỏi Cố Tiên Nhi trên mặt của nàng có dính gì sao?
Vấn đề đơn giản này khiến Cố Tiên Nhi không kịp chuẩn bị, không khỏi cảm thấy xấu hổ. Nghĩ đến nguyên nhân đằng sau, mặt của nàng lại càng đỏ bừng, thậm chí từng một lần khiến cho Lam Hân hoài nghi có phải nàng có một sở thích khác lạ nào đó hay không?
Cho nên, khi đối mặt với Thanh Nam có vẻ như chất phác, đơn giản, nhiều lúc thiếu não, Cố Tiên Nhi cũng dần buông xuống đề phòng ban đầu, chậm rãi quen thuộc. Hết chương 3570.



Bạn cần đăng nhập để bình luận