Ta! Thiên Mệnh Đại Nhân Vật Phản Phái

Chương 1755: Vạn Cổ Trường Không

Chương 1755: Vạn Cổ Trường Không

Giữa trung tâm thượng giới là Vô Song tiên triều, lãnh thổ rộng lớn, biên giới vô biên, trong lúc còn mơ hồ đã có danh xưng tiên triều đệ hưng trên thượng giới.

Cho dù là Đại Du tiên triều có cùng danh xưng nhưng so về khía cạnh quốc lực thì lại kém xa Vô Song tiên triều.

Cổ quốc và thần triều trên thế gian nhiều vô số kể, vậy mà dám lấy tên Vô Song, đương nhiên phải gánh chịu nhân quả. Muốn trấn áp cần phải có khí phách và nội tình cực lớn.

Bởi vậy có thể thấy trước đây Tiên hoàng của Vô Song tiên triều cường đại và tự tin như thế nào.

Vạn vật cổ lão trải qua hàng ngàn vạn kỷ nguyên, lôi điện khô kiệt, Vô Song tiên triều cũng trường tồn bất hủ.

Mà nơi phồn hoa nhất Vô Song tiên triều chính là Hoàng thành, giống như một tòa tiên cung nguy nga tọa lạc nơi trần thế, có quang hoa xán lạn bao quanh, tiên vụ lượn lờ không nhìn rõ lắm.

Rất nhiều Thần Sơn Cổ Nhạc chìm nổi, thác nước màu bạc cuồn cuộn chảy xuống, mái cong đấu sừng, sương mù bao phủ hỗn độn, vô cùng rộng lớn.

Trong những năm này, Nguyệt Minh Không trữ đế thiết lập Tĩnh Tiên Ti, Chưởng Tiên Ti, Tinh La Ti, phân ra ba trăm sáu mươi lăm lộ thống soái, phụ trách các mảng hình phạt, tuần tra, phòng ngự,… Có thể nói mỗi người đều được giữ đúng vị trí của mình.

Dưới sự quản lý của nàng, toàn bộ Hoàng đô đều ngay ngắn rõ ràng, trật tự có quy củ.

Nàng tập hợp rất nhiều Tiên hoàng chi pháp để tổng hợp bách tính quản lý chi pháp mới, khiến cho những tồn tại thế hệ trước thán phục vô cùng.

Hiện tại ở Vô Song tiên triều, khi nhắc tới Nguyệt Minh Không không một tu sĩ nào lại không sùng bái.

Nói cách khác, nàng chính là Vô Song nữ đế!

Mọi người đều biết phụ thân của Nguyệt Minh Không, cũng chính là Nguyệt hoàng đương thời đã lui xuống phía sau.

Cho nên sự vụ trong Vô Song tiên triều đều do một tay Nguyệt Minh Không lo liệu.

Trong mắt nhiều đại thần, uy tín của Nguyệt Minh Không còn lớn hơn cả Nguyệt hoàng phụ thân của nàng.

Tuổi còn nhỏ mà đã có phong thái của Nhất Đại Nữ Đế.

Lúc này tại một nơi phía sâu trong Hoàng đô của Vô Song tiên triều, trong một cung điện cổ kính rộng lớn.

Nguyệt Minh Không một thân áo bào ngồi ngay ngắn trên sập phượng.

Dung mạo nàng đẹp như tranh vẽ, tóc đen vấn nhẹ, để lộ cần cổ trắng ngần, mi mắt như ngọc, ánh mắt lộ vẻ bình tĩnh thâm thuý, đang xem rất nhiều tấu chương.

Phía dưới là vài người hầu đi qua đi lại thu dọn, còn có nữ quan nàng xem trọng.

Người nọ đang thấp giọng bẩm báo sự tình có liên quan đến Vô Song tiên triều trong thời gian gần đây, sự tình về các phương đạo thống trên thượng giới, còn có nhiều tin tức liên quan tới Cố Trường Ca.

“Hiện tại, chuyện liên quan đến Hắc Ám Thiên Đình đã lan truyền trong khắp các đạo thống gây nên chấn động cực lớn.”

“Bệ hạ, chúng ta có cần chuẩn bị đề phòng Hắc Ám Thiên Đình xâm nhập vào Vô Song tiên triều của ta hay không?”

Một nữ quan nhẹ giọng hỏi Nguyệt Minh Không, giọng điệu hết sức tôn kính.

“Hắc Ám Thiên Đình?”

Nguyệt Minh Không không trả lời, cũng không ngẩng đầu, môi son khẽ động, nàng thản nhiên nói: “Không cần để ý.”

Mặc dù trong khoảng thời gian này, nàng chưa từng rời khỏi Hoàng đô của Vô Song tiên triều.

Nhưng động thái của các phe phái ở thượng giới chưa bao giờ qua được mắt nàng.

Nguyệt Minh Không cho rằng, Hắc Ám Thiên Đình xuất hiện có liên quan tới Cố Trường Ca.

Rất có khả năng, người đứng sau giật dây chính là Cố Trường Ca.

Thực sự hắn chính là kẻ đứng sau mọi chuyện mà Hắc Ám Thiên Đình đã làm.

“Vâng, thưa bệ hạ.”

Nghe vậy, nữ quan tâu chuyện bèn im lặng, mặc dù vẫn nghi ngờ trong lòng nhưng cũng không dám hỏi nhiều.

Hắc Ám Thiên Đình xuất hiện tuy có khả năng làm loạn thượng giới nhưng nếu cho rằng nó có khả năng làm chấn động vô thượng tiên triều thì còn kém xa.

Theo nàng thấy, Nguyệt Minh Không bảo các nàng không cần để ý, chính là vì nàng có sự tự tin của Minh Không nữ đế và không hề để tâm đến Hắc Ám Thiên Đình kia.

“Đúng rồi bệ hạ, nghe Trường Sinh Cố gia truyền tin đến, nói rằng thương thế của Trường Ca thiếu chủ đã gần như khỏi rồi.”

“Mấy ngày trước Trường Ca thiếu chủ rời khỏi Trường Sinh Cố gia, hình như là muốn tới gặp người.” Nữ quan như sực nhớ ra một chuyện khác, bèn nhẹ giọng bẩm báo.

“Trẫm biết rồi.”

Nguyệt Minh Không thản nhiên gật đầu, khóe miệng hơi cong, nhưng rất nhanh liền trở lại như cũ.

Thực ra từ mấy tháng trước, lúc Cố Trường Ca sai người đưa bảy kiện Chưởng Thiên Khí thu được từ Kiếm Huyền đại thế giới đến đây, nàng đã hiểu Cố Trường Ca đang nhen nhóm ý định động thủ với Tiên cung bí tàng.

Ở kiếp trước, gần tới hôn kỳ của hai người bọn họ, Cố Trường Ca đã sai người đi tìm manh mối của bảy món Chưởng Thiên Khí.

Cho nên nhìn tình huống này mà nói thì mọi chuyện đã diễn ra sớm ba mươi năm.

Mặc dù Nguyệt Minh Không là trùng sinh trở về.

Thế nhưng có rất nhiều chuyện đã phát triển thoát ly quỹ đạo nguyên bản, khiến nàng phải dùng thiên pháp phán đoán, phải chăng có giống với những gì nàng sẽ trải qua trong tương lai ở kiếp trước hay không.

Hơn nữa, trong khoảng thời gian này, nhất là vào những lúc nghỉ ngơi, trong đầu Nguyệt Minh Không kiểu gì cũng hiện lên mấy hình ảnh khó hiểu.

Nàng nhìn thấy chính mình, có điều đó lại không phải nàng, ở một nơi xa xôi lạ hoắc, thâm thuý thần thánh, hùng vĩ mà cổ lão.

“Vạn cổ trường không, một buổi sáng phong nguyệt…”

Khi đó nàng như biến thành người khác, vừa lạnh lùng vừa kiêu ngạo tựa như một pho tượng thần, sừng sững giữa cửu thiên, quan sát chúng sinh bên dưới.

Những hình ảnh kia cũng không quá rõ ràng, đến mức thỉnh thoảng lại chỉ là một đoạn ngắn mơ hồ.

Nàng cũng nghĩ tới những hình ảnh này phải chăng chính là ký ức từ kiếp trước còn lưu lại, nhưng sau khi ngẫm lại thì thấy cũng không có khả năng lắm.

Dù sao thì từ lúc bị Cố Trường Ca giết chết cho đến khi trùng sinh trở lại nửa năm trước khi Cố Trường Ca quay lại hạ giới, mọi chuyện xảy ra trong lúc đó nàng đều nhớ rất rõ, giống như nó đã khắc sâu vào trí não của nàng.

Cho nên những hình ảnh mơ hồ không rõ kia chắc chắn là không liên quan gì tới kiếp trước.

Hết chương 1755.
Bạn cần đăng nhập để bình luận