Ta! Thiên Mệnh Đại Nhân Vật Phản Phái

Chương 1985: Có vẻ như đã đến kịp

Chương 1985: Có vẻ như đã đến kịp

"Đây là trời muốn diệt Vũ Hóa tiên triều ta mà... "

Vũ Hóa hoàng chủ là người đầu tiên không chấp nhận được hiện thực này, trước mắt biến thành màu đen. Nếu không phải đại thần bên cạnh đỡ lấy hắn thì e là hắn đã ngã nhào xuống đất.

Đây là một loại đại hỉ đại bi, vốn dĩ hắn cho rằng sẽ nghênh đón một hy vọng mới nhưng chưa từng nghĩ tới điều hắn thấy lại là tuyệt vọng.

Hoàng Vũ nữ đế đã mất từ sớm, đây không phải chân thân của nàng.

"Đây không phải chân thân của Hoàng Vũ nữ đế mà chỉ là pháp thân còn sót lại có được tinh thần ba động có thể so với bản tôn, hiện tại đang bắt đầu dần tan biến mất. . ."

"Ta đã nói rồi, trên thế gian này làm sao có người có thể sống lâu như vậy? Hoàng Vũ nữ đế thành đạo ở thời kỳ Đại Tuyệt Diệt, thật sự cách ngày nay quá xa."

"Cho dù đạt được Tiên vị thì cũng không có khả năng sống sót lâu như thế."

Thần niệm dao động mãnh liệt giống như biển cát phía trên Bắc Đẩu tinh vực. Một số tồn tại cấp bậc Chuẩn Đế mới bị kinh động vừa rồi đều cầm Đế Khí trong tay tới gần, muốn xem thử Hoàng Vũ nữ đế có thật sự còn tồn tại trên gian hoặc lưu lại hậu thủ ở phía sau hay không.

Nhưng rất nhanh bọn hắn liền phát giác được đạo thân ảnh mặc hoàng y trấn áp tứ hải Bát Hoang vừa rồi đang mờ dần và tiêu tán, không còn uy áp cái thế trước đó, giống như thiêu đốt tất cả quang mang còn sót lại, lưu tinh thoáng qua, chỉ chói lọi một lát rồi trở nên tĩnh lặng.

Bọn hắn còn có thể cảm nhận được một loại tinh thần ba động còn sót lại, đó là tiếc nuối, là tìm kiếm, là hoài niệm...

"Rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì khiến cho đến giây phút cuối cùng trước khi tọa hóa, Hoàng Vũ nữ đế vẫn tìm kiếm? Nàng đang tìm kiếm người nào đó sao?"

"Vì sao tinh thần ba động của Hoàng Vũ Nữ Đế lại khôi phục vào lúc này? Chẳng lẽ nàng cảm giác được cái gì…"

Bọn hắn vô cùng sợ hãi, cảm thấy không thể tưởng tượng được. Trong điển tịch ghi chép, Hoàng Vũ nữ đế phong hoa tuyệt đại, quang hoa rực rỡ khiến vô số người phải ngước nhìn, trấn áp cả một thời đại, thậm chí trong lòng của các tu sĩ đời sau vẫn còn kính sợ và ngưỡng mộ nàng.

Một vị kỳ nữ như vậy cuối cùng lại chết đi trong nuối tiếc, tọa hóa ở chỗ sâu trong Vũ Hóa tiên triều.

Trong thoáng chốc, tất cả mọi người nhìn thấy một đạo phong y thân ảnh đang nhìn về một hướng nào đó, trên mặt tràn đầy tiếc nuối.

Nàng đã từng rời khỏi phương vũ trụ này để tìm kiếm tung tích của người nào đó đã từng dừng chân rất lâu ở bên ngoài Thần Khư nhưng cuối cùng lại tốn công vô ích. Thọ nguyên hao hết, phấn hồng hóa xương khô rồi chết già ở sâu trong Vũ Hóa tiên triều.

Một tiếng thở dài tiếc nuối lãnh đạm mà trong trẻo vang vọng bên tai của tất cả mọi người, giống như một tiếng nỉ non:

"Hóa ra ngươi cũng không phải là người đương thời... "

Vào lúc này, sắc mặt của tất cả những người mạnh nhất trong Bắc Đẩu tinh vực đều thay đổi, thậm chí người ở tinh vực xung quanh cũng biến đổi, cảm giác gặp quỷ rồi.

Những tinh thần ba động còn sót lại thế mà vẫn cường đại đến trình độ này sao?

Thậm chí trong lúc hoảng hốt bọn hắn còn sinh ra một loại ảo giác nào đó rằng thực chất Hoàng Vũ nữ đế vẫn còn tồn tại trên thế gian, chỉ là theo loại phương thức khác.

Vả lại, những lời này là có ý tứ gì? Nàng đang nói với người nàng đang tìm kiếm sao?

"Khi xưa có lời đồn rằng lúc còn nhỏ Hoàng Vũ nữ đế từng đi lạc vào Thần Khư, từng được Thần Khư chi chủ chỉ điểm, sau đó đã tìm kiếm Thần Khư ở khắp nơi. Chẳng lẽ nhân vật mà nàng muốn tìm kiếm là Thần Khư chi chủ thần bí kia…"

"Bây giờ, bên trong Thần Khư phát sinh kịch biến động trời, những dao động tinh thần còn sót lại của Hoàng Vũ nữ đế sau khi tọa hóa đột nhiên thức tỉnh. Chẳng lẽ là bởi vì nàng cảm giác được sự tồn tại của Thần Khư chi chủ?"

"Làm sao có thể có chuyện này, Thần Khư chi chỉ vô cùng thần bí, lai lịch cổ lão."

"Nhưng là người nào có thể sống lâu như vậy? Thời kỳ Đại Tuyệt Diệt trước kia, người ta nói rằng bên trong Thần Khư có một vị Thần Khư chi chủ tồn tại, vô cùng thần bí, tu vi thông thiên triệt địa nhưng cho dù hắn là Tiên nhân, cũng không có khả năng sống lâu như thế."

Thần niệm dao động mãnh liệt, từng đạo thân ảnh đáng sợ sừng sững phía trên Bắc Đẩu Tinh Vực, phù văn kinh khủng lượn lờ quanh thân như thể được bao phủ bên trong những đám mây hỗn độn.

Bản thể của một số người giống như ngọn núi cao lớn nhưng cũng có người hiện thân với khuôn mặt của Nhân tộc nhìn chằm chằm vào trong Bắc Đẩu tinh vực đang xảy ra dị biến, không biết nên tin hay không.

Bên trong Thần Khư, Thần quang vẫn xông lên ngút trời, vô số đại đạo phù văn chìm nổi giống như biển lớn, khí tức bàng bạc tản ra nghiền ép cả khí tức nặng nề hào hùng của chư thiên vạn cổ.

Một gốc thần thụ che khuất bầu trời, cành lá tản ra giống như một tiểu thế giới xum xuê, phát ra thanh âm ù ù kinh khủng áp chế tâm thần của bọn hắn.

Phải biết rằng bọn hắn chính là tồn tại Chuẩn Đế nhưng cũng không có dũng khí để di chuyển đến đó, chứ đừng nói xâm nhập bên trong Thần Khư vào lúc này.

Nếu như tinh thần ba động của Hoàng Vũ Nữ Đế được khôi phục là vì cảm giác được khí tức của vị Thần Khư chi chủ kia, vậy chuyện này đối với đối bọn hắn mà nói chắc chắn là một chuyện kinh thế hãi tục.

Rốt cuộc vị Thần Khư chi chủ kia đã sống bao lâu? Chỉ nghĩ đến con số này thôi cũng khiến thần hồn bọn hắn phát run, da đầu tê dại.

Mà vào giờ khắc này, ở nơi sâu trong Thần Khư chi địa.

Rầm rầm!

Cành lá va chạm, Kỷ Nguyên Thụ chiêu diêu, mỗi một phiến lá cây đều có loại đường vân của thế giới này, phát ra thanh âm hào hùng mà nặng nề.

Phía dưới Kỷ Nguyên Thụ, một bạch y thân ảnh mơ hồ ngồi xếp bằng, tiên quang lượn lờ, hỗn độn khí bao phủ, siêu phàm thoát tục. Cả người như đang xếp bằng ở sâu trong Luân Hồi, khí tức hư vô mà duyên diệu, ngay cả người quen thuộc nhất cũng khó có thể phán đoán được thân phận của hắn.

Đại đạo phù văn kì dị chìm nổi ở xung quanh, chứa đựng tất cả lực lượng tối cao to lớn và dồi dào có thể áp sập mọi quy tắc.

Đột nhiên, vị bạch y thân ảnh đang ngồi xếp bằng khẽ nhúc nhích, sau đó bắt đầu trở nên mờ ảo giống như biến mất khỏi hư vô, rồi lại đản sinh ra từ trong đó.

Chỉ trong nháy mắt, quá trình biến hóa từ ảo thành thực được hoàn thành.

"Có vẻ như đã chạy tới kịp thời."

Hết chương. 1985.
Bạn cần đăng nhập để bình luận