Ta! Thiên Mệnh Đại Nhân Vật Phản Phái

Chương 1262: Vô Uyên Giới

Chương 1262: Vô Uyên Giới

Thiên Lộc Huyền Nữ cường đại thế nào có thể thấy được chút ít.

Trận pháp phù văn, thậm chí xiềng xích được làm bằng Bất Hủ Huyền Thiết nơi đây đều khó mà chân chính áp chế được nàng.

Mà theo Cố Trường Ca ra tay áp chế khí tức trên người nàng.

Cả người nàng bắt đầu sáng lên, mỗi một tấc da thịt đều rất giống như tràn ngập mùi thơm ngát, trở nên trong suốt như ngọc.

Ngọc thể thon dài, bắt đầu đong đưa, đang nằm ở phía trước, mái tóc dài rối tung, dung mạo cực kỳ mê người.

Thiên Lộc Huyền Nữ lâm vào một loại cảnh giới kỳ dị nào đó, ý thức cũng không còn thanh tỉnh nữa.

Mặc dù ánh mắt đang nhìn Cố Trường Ca nhưng lại giống như nhìn thấy một người nào đó nàng không nhận ra.

Cả người nàng sáng lên, trong suốt, tràn ngập mùi thơm ngát, loại khí tức đó làm người ta chấn động cả hồn phách, thậm chí có chút câu hồn, giống như mùi thơm cơ thể.

Ngày thường sẽ không lộ ra ngoài, nhưng hiện giờ, nó lại cực kỳ mê người.

Hắn cũng cảm thấy có một loại khí tức không hiểu đang xâm nhập vào thức hải của mình.

Một chút kiều diễm xuất hiện, đủ để khiến cho tu sĩ có tâm cảnh không kiên định bị mê hoặc.

Nhưng ánh mắt của hắn cũng không biến hóa quá nhiều, mà bắt đầu nghiêm túc đánh giá nàng, sau đó xác định được một sự thật.

Tô Thanh Ca có được Thái Âm Huyền Thể, là một loại thể chất đỉnh cao cực kì đặc biệt.

Mà Thiên Lộc Huyền Nữ ở trước mắt, rõ ràng cũng có một loại thể chất cực kì đặc biệt, tuy loại thể chất đó tạm thời hắn vẫn chưa đoán ra là gì.

Nhưng từ sự kiều diễm vừa rồi suy đoán thì cũng không khác gì Thái Âm Huyền Thể.

Mà bởi vì tu vi của Thiên Lộc Huyền Nữ cao thâm, đã sớm bước vào hàng ngũ kẻ thành đạo.

Thể chất của nàng rất mạnh, tầm ảnh hưởng rõ ràng mạnh hơn Tô Thanh Ca nhiều.

Nếu tình trạng đó xuất hiện ở nơi khác, tuyệt đối có thể quét sạch phạm vi trăm vạn dặm.

Loại thể chất đấy đáng sợ ở chỗ có thể làm cho tu sĩ bị sự kiều diễm nọ gây thương tích.

Tâm hỏa nóng rực, thần hồn hóa thành tro tàn, chết vô thanh vô tức.

Vừa nghĩ đến đây, ánh mắt của hắn hơi thay đổi, lại lần nữa ra tay, đi về phía trước.

Từng tấm bùa chú rơi ra, giống như mưa to từ trên trời rơi xuống, áp chế khí tức của Thiên Lộc Huyền Nữ.

Hình như bản thân nàng cũng đã chú ý tới, vẻ hỗn loạn mê ly trong đôi mắt đang dần tán đi, bắt đầu áp chế bản thân.

Không bao lâu sau, ánh mắt của Thiên Lộc Huyền Nữ khôi phục thanh tỉnh, nhìn Cố Trường Ca ở trước mặt, lại nhìn tư thái bây giờ của bản thân, nhẹ vén sợi tóc đang tán loạn trên trán, cũng không có ý định xấu hổ xoay mặt đi.

Nhưng động tác như vậy được nàng làm ra lại có cảm giác cực kỳ mê người.

"Chuyện vừa rồi, đa tạ."

Nàng khẽ mấp máy bờ môi đỏ, sợi tóc mềm mại giống như được làm bằng lụa, cực kỳ bóng loáng, nhìn Cố Trường Ca nói.

"Không cần phải khách khí, dù sao cũng đã làm cho Cố mỗ mở rộng tầm mắt một phen."

Hắn mỉm cười, vẻ mặt vẫn không có chút biến hóa nào.

Ánh mắt Thiên Lộc Huyền Nữ rơi vào trên mặt hắn, nói, "Trong lòng Cố công tử vẫn không loạn, tâm cảnh vững như bàn thạch, như hồ nước không chút gợn sóng, thật làm cho ta khâm phục."

Nàng biết thể chất của mình đặc biệt.

Vào lúc này, dù là kẻ đắc đạo chân chính thì cũng rất khó bình tĩnh tự nhiên được.

Thế nhưng nam tử này chỉ là Chuẩn Đế cảnh nhất trọng thiên nhưng sắc mặt lại không thay đổi, không hề bị lay động chút nào.

Điều đó không liên quan đến thực lực và tu vi, chỉ là vấn đề tâm cảnh của người đó.

Thậm chí, nàng cũng nhịn không được hoài nghi, có phải trái tim của Cố Trường Ca làm bằng đá hay không, mà lại có thể thờ ơ như vậy.

"Không, ta chỉ đang lo lắng đây là bẫy rập của ngươi." Nam tử ấy nghe vậy chỉ khẽ lắc đầu.

Vẻ mặt của Thiên Lộc Huyền Nữ có một tia cứng ngắc nhỏ bé không thể nhận ra, sau đó lông mày nhíu chặt, nói, "Cố công tử, ngươi không tin ta như thế sao?"

Trên người nàng còn có Bất Hủ Huyền Thiết khóa tay chân lại, không có khả năng tránh thoát.

Hiện giờ, sao nàng có thể làm Cố Trường Ca bị thương được?

Cho dù là thời kỳ đỉnh phong thì nàng cũng không phải là đối thủ của hắn, chớ đừng nói là bây giờ.

"Cẩn thận thuyền mới chạy được vạn năm, vẫn có một phần vạn khả năng ta bị hố trong tay ngươi, chuyện đó ai mà biết được?"

Cố Trường Ca vẫn mỉm cười lắc đầu, một bộ dáng khó chơi.

Hắn còn định mượn cơ hội này, xem có thể đạt được tin tức về Vô Uyên giới từ trên người Thiên Lộc Huyền Nữ hay không, nên bây giờ, hắn đương nhiên đến tìm nàng nói bóng nói gió.

Mà Thiên Lộc thành là một trong những thành trì tồn tại lâu dài nhất ở Bát Hoang thập vực.

Thiên Lộc Huyền Nữ thân là thủ hộ giả nơi đây, nếu không lưu lại chút thủ đoạn, hắn chắc chắn sẽ không tin.

Cẩn thận một chút, cũng không sai.

Nàng thở dài một tiếng, sau đó bỗng nhiên cười, gương mặt đẹp tựa như ảo mộng khiến tâm thần của người khác phát run.

"Cố công tử cẩn thận như vậy, là không yên lòng điểm nào ở ta? Thân phận của ta, hay thủ đoạn của ta?"

"Ngươi xích ta ở đây, ta phải làm sao mới có thể chứng minh với ngươi là ta đáng giá để tín nhiệm?"

Nàng liên tiếp hỏi ra ba vấn đề, con ngươi rơi lên trên mặt Cố Trường Ca, trên người nàng có chủng ma, có thể nói hoàn toàn khác biệt với thần thánh siêu nhiên ban đầu.

"Thật ra, biện pháp rất đơn giản, ngươi nói ra con đường chính xác trong Vô Uyên giới cho ta là được rồi."

Cố Trường Ca không trả lời vấn đề của nàng, mà chỉ mỉm cười, nhắc tới chuyện Vô Uyên giới.

Nhưng Thiên Lộc Huyền Nữ lại giống như đã sớm dự liệu được, nói, "Có thể, nhưng dù ta có nói cho ngươi con đường trong Vô Uyên giới thì cũng vô dụng, nhất định phải do ta tự mình dẫn ngươi tiến vào, lúc đó ngươi sẽ biết."

Giống như sợ hắn nghi ngờ, nàng tiếp tục nói, "Bởi vì nơi đấy gần như bất cứ lúc nào cũng đang biến hóa, con đường trong đó cũng không phải là đã hình thành thì không thay đổi, mỗi lần đi qua nơi đó đều cần có người dẫn đường."

"Trừ phi bản thân đời này của các ngươi có thể tìm được con đường chính xác, nếu không thì chỉ có vĩnh viễn mê thất trong đó."

Hết chương 1262.
Bạn cần đăng nhập để bình luận