Ta! Thiên Mệnh Đại Nhân Vật Phản Phái

Chương 1928: Mồi nhử

Chương 1928: Mồi nhử

"Sau khi chuyện Tuyệt Âm Thiên này được giải quyết, thượng giới hẳn sẽ an bình một thời gian chứ?" Mà bên kia, sau khi Luân Hồi Cổ Thiên Tôn giải quyết vấn đề Tuyệt Âm Thiên, cũng trở lại Thần thành.

Hắn đến tìm Cố Trường Ca, đương nhiên cũng có ý định "tranh công" mà muốn có được sự tin tưởng nhiều hơn của Cố Trường Ca.

Thân là sư tôn của Cố Trường Ca, ở một phương diện nào đó thì tính cách của hắn rất giống với Cố Trường Ca.

Ví dụ, vì mục đích mà không từ thủ đoạn.

"Đa tạ sư tôn ra tay, đó là tất nhiên."

"Bây giờ uy tín của ta và ngươi ở thượng giới đã được nâng lên một bậc."

"Đến lúc đó, tự có thể giơ cao đại kỳ chính nghĩa, vỗ tay hô một tiếng, bát hoang hiệu ứng, dời núi lấp biển."

Cố Trường Ca đang nhàn nhã tưới hoa trong sân, nghe vậy cười cười, theo ý của Luân Hồi cổ thiên tôn nói.

Luân Hồi cổ thiên tôn một thân đạo bào, y phục rộng rãi, tiên phong đạo cốt, mỉm cười vuốt râu nói:

"Lão phu cũng thật không nghĩ tới, qua nhiều kỷ nguyên như vậy vẫn gặp được một đồ đệ khiến lão phu hài lòng như ngươi."

Trong lúc nói chuyện, hắn dường như nhớ tới cái gì đó, lộ ra vẻ thoải mái hài lòng, sau đó lại có chút tiếc nuối lắc đầu.

"Hơn nữa, vi sư ngoại trừ lưu lại ngọc phù truyền tin thì cũng không có dạy ngươi cái gì, thậm chí ngay cả đạo pháp cũng không tự mình truyền thụ cho ngươi, nói ra thật sự là hổ thẹn. "

"Giữa ta và ngươi, mặc dù có danh thầy trò nhưng lại không có phần thầy trò, cũng chưa từng cùng ngươi tiến vào đạo tràng. "

Vi sư lúc trước thu được rất nhiều ngọc phù liên lạc, tiên nhân cảm ngộ, thượng cổ trân bảo, thật ra đều lưu lại bên trong đạo tràng, chưa từng mang theo trên người.

Hắn cảm thấy hối tiếc, vì hắn đã không hoàn thành nhiệm vụ của mình.

Đến đây, trong lòng phát ra một tiếng cười nhạt, dường như đã chờ đợi thời khắc này từ lâu rồi.

Tuy nhiên, trên khuôn mặt của hắn vẫn mang dáng vẻ nhẹ nhàng, nói:

"Sư tôn vậy mà lại còn có đạo tràng ở đây? Qua nhiều kỷ nguyên như vậy, sư tôn ngài thật ra là ngủ say ở đâu đó, cũng không phải tu hành. "

Hắn đã sớm cảm thấy hứng thú với bí mật của Luân Hồi Cổ Thiên Tôn, chỉ là lo lắng rút dây động rừng sẽ khiến Luân Hồi Cổ Thiên Tôn cảnh giác quá sớm, cho nên mới không hỏi không nói.

Luân Hồi Cổ Thiên Tôn gật gật đầu nói:

"Những năm tháng dài như vậy, vi sư quả thật đã ngủ say nhưng cũng sẽ ngồi thiền tu hành như trước đây, vì theo đuổi cảnh giới cao hơn. "

Đạo tràng đó cách nơi này cũng không tính là xa, chỉ là lo lắng đồ nhi ngươi sắp đến tuổi kết hôn.

Ông cố tình nói rằng ông đã ở trong đạo tràng, để lại rất nhiều điều tốt đẹp.

Bao gồm ngọc phù truyền tin thời cổ đại, cảm ngộ tiên nhân và vân vân, chính là để khơi gợi hứng thú của Cố Trường Ca, muốn đưa hắn đi qua.

Nội tình của Trường Sinh Cố gia quá đáng sợ, Luân Hồi cổ thiên tôn cũng không nắm chắc vẹn toàn có thể ở thế giới này ra tay với Cố Trường Ca mà không bị Trường Sinh Cố gia phát hiện.

Cho nên hắn mới từng bước lấy được sự tín nhiệm của Cố Trường Ca, dự định dẫn hắn đi đến thế giới bên kia.

Với tính cách tham lam của Cố Trường Ca mà nói, nghe nói đoạn đạo tràng kia cất giấu rất nhiều trân bảo tiên khắc thì nhất định sẽ động tâm.

"Lời này của sư tôn sai rồi."

"Chuyện hôn sự cũng không vội, trong mắt đồ nhi, chuyện thầy trò tu hành càng thêm quan trọng.”

"Thời gian này đối với đồ nhi mà nói, cũng có thể."

Cố Trường Ca cũng không làm Luân Hồi cổ thiên tôn thất vọng.

Khi hắn chưa nói xong, hắn đã ngắt lời mà bày ra bộ dạng hứng thú.

Trong khoảng thời gian này, những hiểu biết của Luân Hồi Cổ Thiên Tôn về Cố Trường Ca cũng khiến hắn cảm thấy Cố Trường Ca sẽ không phải là loại người coi trọng chuyện nữ nhi tình trường.

Trong mắt Luân Hồi cổ thiên tôn, lần kết thông gia Vô Song Tiên Triều này tuyệt đối là vì Cố Trường Ca muốn củng cố uy thế của mình, từ đó lựa chọn ra, cũng không xen lẫn bao nhiêu tình cảm cá nhân.

"Đồ nhi ngươi có phần tâm ý này, thật sự là khiến vi sư vui mừng, nếu ngươi thật sự tính toán trở về đạo tràng một chuyến với vi sư, vẫn nên nói một tiếng trước với Vô Song Tiên Triều bên kia."

Nghĩ tới đây, Luân Hồi Cổ Thiên Tôn cũng vui mừng nói, hơn nữa lộ ra bộ dạng vì suy nghĩ cho Cố Trường Ca.

Kỳ thật hắn lo lắng chính là, Cố Trường Ca sẽ nói cho Vô Song Tiên Triều và Trường Sinh Cố gia tung tích của bản thân.

Nếu có chuyện ngoài ý muốn xảy ra, hai thế lực này sẽ tìm được hắn.

Đương nhiên, với sự hiểu biết của hắn đối với Cố Trường Ca mà nói, loại chuyện này Cố Trường Ca không có khả năng gióng trống khua chiêng nói cho người khác biết, dù sao chuyện liên quan đến đạo tràng của bản thân ẩn chứa rất nhiều cơ duyên.

Cố Trường Ca tham lam như vậy, sao có thể dễ dàng tha thứ cho việc chuyện này bị tiết lộ ra ngoài.

"Chút chuyện nhỏ này còn không đến mức nói cho bên kia một tiếng."

Đối với việc này, tất nhiên Cố Trường Ca không khiến Luân Hồi cổ thiên tôn thất vọng, cười cười xua tay nói, cũng không có ý định nói việc này cho Vô Song Tiên Triều và Trường Sinh Cố gia mà là lựa chọn giấu diếm hành tung của bản thân.

Hết chương 1928.
Bạn cần đăng nhập để bình luận