Ta! Thiên Mệnh Đại Nhân Vật Phản Phái

Chương 426: Tên chăn ngựa Sở Phàm

Chương 426: Tên chăn ngựa Sở Phàm

Đến cuối cùng, đôi mắt Cố Tiên Nhi càng trừng càng lớn, nàng không thể ngừng tiêu tiền, bàn tay nhỏ bé khẽ run nhè nhẹ.

Nàng rốt cuộc phát hiện có tiền thật đúng là vạn năng.

Và đây chỉ là một phần nhỏ trong khối tài sản khổng lồ của Cố Trường Ca, tài phú của hắn chỉ chín trâu mất một sợi lông.

Cố Tiên Nhi hâm mộ đôi mắt đều muốn tái rồi, hận không thể trực tiếp đem Cố Trường Ca đánh cướp một phen.

Nàng ngày thường cũng không dám nhìn đến những chiếc váy tiên nữ rộng rãi, lấy nhiều loại tiên tài thêu thành, tinh xảo hoa mỹ, giống như những vì sao chín phương trời đan chéo vào nhau, rực rỡ lung linh, có thể nói đây là vật báu vô giá.

Nghe đồn là được để lại bởi một vị nữ chí tôn thời cổ .

Nhưng giá cả đắt đỏ, hơn nữa trừ đẹp thì bản thân nó cũng không hữu dụng lắm

Đến bây giờ, không người hỏi thăm.

Tuy nhiên Cố Trường Ca chỉ nhận thấy ý động trong mắt của nàng, ngay lập tức không do dự, trực tiếp mua.

Với dáng vẻ giàu có này, làm Cố Tiên Nhi nhịn không được hô hấp cứng lại.

Mà lúc này, nàng rốt cục cũng phát hiện Cố Trường Ca dụng tâm hiểm ác, về sau nàng không bao giờ có thể tiết kiệm giống như trước đây nữa.

Nàng khẳng định sẽ thiếu tiền.

Chẳng lẽ lại phải làm như trước đó hoạt động gõ ám côn, hoặc là ôm chặt đùi Cố Trường Ca?

Rốt cuộc nếm qua sơn trân hải vị, về sau ai còn nuốt trôi cơm thừa?

Gia hỏa này thật sự quá xấu rồi! Liền cái này cũng muốn tính kế nàng!

“Cố Trường Ca ngươi thật sự là quá đê tiện……” Cố Tiên Nhi nhịn không được tức giận.

Cố Trường Ca không nghĩ tới nha đầu này thế nhưng xem thấu ý đồ của hắn, xem ra đầu còn không có choáng váng.

“Vậy ngươi đem trả lại tất cả những thứ đã mua cho ta đi?” Hắn bình thản hỏi.

“Còn lâu nhé.” Cố Tiên Nhi tranh thủ thời gian trừng mắt liếc hắn một cái, đồ vật trong tay nàng còn muốn trả về?

Nằm mơ đi!

Hơn nữa nàng dựa vào thực lực mua đồ vật, dựa vào cái gì muốn còn trở về?

............

Ngay tại lúc đó, Thái Cổ Hoàng tộc, Cửu Vĩ Thiên Hồ nhất tộc.

Cung điện, các gian được đặt trong đó trong vô cùng nguy nga, cực kỳ rộng rãi khí phái.

Ở một tòa nhà tương đối đơn sơ bên cạnh chuồng ngựa.

Một tên quần áo môc mạc, khuôn mặt ngây ngô, sắc mặt trắng nõn, bỗng nhiên nao nao, rồi sau đó phản ứng lại.

Dáng vẻ này, như là đã sững sờ rất lâu mới phục hồi lại tinh thần.

“Ta như thế nào lại ở chỗ này?”

Thiếu niên tự lẩm bẩm.

Vẻ mặt của hắn, trong lúc nhất thời còn có chút mê mang, sau đó bưng kín đầu, cảm giác bên trong như là muốn nổ tung.

Đau!

Đau!

Vô cùng đau nhức!

Các loại ký ức bay tán loạn, như là các mảnh vỡ, bắt đầu tái hợp.

Thật lâu sau, thiếu niên khiếp sợ mà trừng lớn đôi mắt, nhìn quanh một vòng, nhìn chăm chú vào hoàn cảnh xa lạ trước mắt này.

Hắn một khắc trước đó vẫn đang tu luyện bên trong Thiên Hoàng điện, kết quả sau một khắc, mắt tối sầm lại rồi đột nhiên biến thành một tên phụ trách cho thiên mã ăn trong chuồng ngựa Tiểu Tư.

“Vì sao ta lại đột nhiên thành một tên Tiểu Tư chăn ngựa, ngay cả khuôn mặt cũng không phải của ta? Trừ bỏ ký ức bên ngoài, cái gì đều không phải là ta……”

Biểu tình của thiếu niên hoàn toàn là khiếp sợ, không cam lòng, đủ loại thần sắc khó mà tin được.

Hắn đang thì thào hỏi, quả thực không thể tin được đây hết thảy sẽ là thật sự.

“Chẳng lẽ là vị tiền bối nào đùa giỡn ta, gia phụ ta chính là Doanh Thiên Hoàng đó.” Sắc mặt thiếu niên trầm xuống, hướng về hư không phía trước mắt, mở miệng nói.

Tuy rằng khuôn mặt bình thường, nhưng là lại có cỗ uy thế khiến lòng người run sợ.

Đây là khí thế của thượng vị giả mới có thể có.

Chẳng qua theo lời thiếu niên nói xong, trước mặt hắn, bên trong hư không, vẫn cứ là một mảnh tĩnh mịch.

Trừ bỏ phía sau chuồng ngựa, bốn phía càng là tĩnh có thể nghe thấy thanh âm hô hấp của hắn.

Lời của hắn thốt ra cũng chả có tác dụng gì.

“ Tại sao ta lại trở thành một con người khác, thậm chí cũng không biết kí ức của người này là gì, rốt cục đây là thủ đoạn quái quỷ gì đây ? ”

Vẻ mặt của vị thiếu niên trẻ tuổi, đột niên trở nên rất khó coi, hắn không chịu được nắm chặt tay.

“ Lẽ nào linh hồn của ta và linh hồn của Tiểu Tư này đã hoán đổi cho nhau. Hắn trở thành ta và ta trở thành hắn? ” Hắn bình tĩnh lại và nghiêm túc suy nghĩ.

Nhưng càng phân tích, hắn càng bất an, trong lòng hắn càng phẫn nộ.

Hắn không thể hiểu nổi đây là loại thủ đoạn gì.

Tại sao đang yên đang lành lại đem hai hồn phách hoán đổi cho nhau?

Ngay cả thời kì hoàng kim của phụ thân hắn tất cả các chủng tộc đều bình đẳng, cũng không thể dùng loại thủ đoạn như vậy.

Hắn ta là nhi tử của Doanh Thiên Hoàng, thiên phú có một không hai, là người giỏi nhất xưa nay không ai địch nổi.

Nhưng cha của hắn thấy rằng kì ngộ của bản thân sẽ làm ảnh hưởng đến hắn sau này, vì vậy hắn ta bị phong ấn mãi mãi.

Hắn vẫn luôn tu luyện trong Thiên Hoàng điện, chưa bao giờ rời khỏi nơi này nửa bước, cũng như chưa bao giờ gặp địch nhân.

Tại sao đột nhiên phải dùng thủ đoạn quỷ thần khó lường như vậy?

“ Không lẽ là kẻ thù năm đó của phụ thân ta gây nên? ” Thiếu niên vô cùng không cam lòng, hắn là Thiên Hoàng quý tộc, thân phận, huyết mạch cao quý vô cùng, thế gian này không người nào có thể đụng vào.

Chỉ cần hắn xuất thế, hắn đã có thể thống trị tất cả Thái Hoàng các tộc, không ai có thể sánh kịp hắn.

Nhưng hiện tại, đang yên đang lành địa vị cao quý của hắn bị tước đoạt, trở thành một nam nhân địa vị thấp, người canh chuồng ngựa _Tiểu Tư, làm sao hắn có thể nguyện ý?

“ Đừng để bản điện biết chuyện này là do ai làm, tên khốn nạn đó dám lấy hết mọi thứ của ta?” Hắn lạnh lùng nói.

Lúc hắn nói vừa nghiến răng nghiến lợi, bên ngoài chuồng ngựa truyền đến âm thanh của tiểu nha hoàn.

“Sở Phàm, ngươi đã cho Thiên Mã của tiểu thư ăn chưa, nàng sẽ đến Trường Sinh Cố Gia dự thọ yến của mẫu thân Trường Ca thiếu chủ. Đừng làm lỡ mất việc trọng đại của tiểu thư.”

Nghe vậy, thiếu niên tên “Sở Phàm” càng nắm chặt tay hơn, hắn không phải tên là Sở Phàm, hắn gọi là Thắng Sương.

Nhưng hiện tại hắn bắt buộc phải dùng cái tên này.

Đồng thời, trong khoảng không vô biên xa xăm nơi đây.

Trong một tòa cung điện lấp lóe chìm nổi.

“Ta... thực sự trở thành dòng dõi của Doanh Thiên Hoàng? ”

Một người dung nhan tuấn mỹ, tiên ý lượn lờ, thân mang ngũ thải tiên y, bỗng nhiên mở mắt.

Trong mắt hắn lúc này hiện lên cảm giác ngây ngất, mừng như điên.

Giọng nói của hắn run lên, đầu choáng váng giống như chiếc bánh khổng lồ bị đánh trúng.

Hắn không ngờ rằng khi hắn ngủ một giấc tỉnh dậy đã trở thành một người hắn hằng mơ ước bấy lâu nay.

Trước đó hắn chỉ là một tên chăn ngựa bình thường, không cha không mẹ và được tiểu thư Doãn Mi thu dưỡng.

Sau đó lại được Doãn Mi tiểu thư sủng ái và ban cho hắn công pháp tu hành, khiến hắn dấn thân vào con đường tu luyện!

Bằng không, hắn cũng không biết hắn chết ở đâu nữa!

Hết chương 426.
Bạn cần đăng nhập để bình luận