Ta! Thiên Mệnh Đại Nhân Vật Phản Phái

Chương 922: Vơ vét chiến lợi phẩm

Chương 922: Vơ vét chiến lợi phẩm

Cùng với cái chết của Tử Phủ đại trưởng lão, những tu sĩ còn lại của Tử Phủ đều lần lượt lựa chọn thần phục trong tuyệt vọng.

Trận đại chiến làm chấn động toàn bộ đạo thống này cuối cùng cũng xem như đã đến hồi kết.

Trong phạm vi trăm vạn dặm xung quanh, các vì sao tan biến, vòm trời vỡ vụn.

Thậm chí có thể nhìn thấy rất nhiều Thiên Đạo quy tắc hiển hóa, có cảnh thần ma, tiên phật than khóc.

Đau buồn vì rất nhiều người thành đạo và sinh linh đã ngã xuống trong trận đại chiến này.

Trong không trung mưa máu tung bay, có thể nhìn thấy xác chết khắp nơi, hình dạng thê thảm khiến người ta khiếp sợ.

Một vài tu sĩ có lá gan nhỏ, nhìn ra xa, sắc mặt của bọn hắn trắng bệch, dạ dày cồn cào, hai chân mềm nhũn, thiếu chút nữa đứng không vững.

Cảnh tượng tan hoang khắp nơi!

Thật khó để biết được số lượng tu sĩ và tinh linh đã chết trong trận chiến này.

Cho dù là Thánh Cảnh, trong kiểu đại chiến như vậy, cũng không chắc chắn có thể giữ được tính mạng, có thể chết do ảnh hưởng các đòn còn lại của các Chí Tôn lúc giao chiến.

Tử Phủ có không ít Chuẩn Chí Tôn đã ngã xuống.

Sau khi ba vị Chí Tôn cuối cùng nhận ra không thể xoay chuyển được tình thế nữa, cũng lựa chọn thần phục trong tuyệt vọng, không còn mạnh mẽ và tự tin như trước.

Ai có thể ngờ được vị lão tổ của Cố gia lại đột nhiên hiện thân, thực lực lại mạnh đến mức đáng sợ như thế.

Mạnh như đại trưởng lão cũng bị một chưởng đánh chết.

Đây tuyệt đối là đả kích nặng nề nhất đối với tất cả mọi người trong Tử Phủ.

Có thể suy ra, từ sau hôm nay, Tử Phủ sẽ tự bị xóa bỏ khỏi thế giới này.

Dù gì cũng là một đại giáo sừng sững bất hủ, nhưng trong nháy mắt, đã hóa thành tro tàn, bị hủy diệt trong dòng chảy lịch sử.

Điều này khiến cho rất nhiều tu sĩ và đạo thống tận mắt chứng kiến cảnh đó phải thổn thức cảm thán, có cảm giác như một con ngựa đau cả tàu bỏ cỏ.

Nhưng ngay sau đó, nghĩ tới đó là do Tử Phủ tự tìm chết, nên bọn hắn cũng yên lòng hơn nhiều.

Đây chính là kết cục của việc câu kết với người thừa kế Ma Công, kẻ thù của cả thế giới.

“Nội tình bên trong Trường Sinh Cố gia tuyệt đối đã vượt quá sức tưởng tượng, chỉ riêng thực lực của vị lão tổ của Cố gia kia, cũng đủ để quét sạch nội tình của nhiều đại giáo bất hủ...”

Một vài giáo chủ của các đại giáo, sử dụng thủ đoạn Thông Thiên Nhãn, quan sát trận chiến từ đầu đến cuối ở một nơi xa xôi khác, lúc này trong lời nói lộ ra vẻ cảm khái.

“Nhắc mới nhớ, lúc trước Tử Phủ khăng khăng câu kết với người thừa kế Ma Công, đối đầu với đạo thống, đáng lẽ nên đoán được sẽ có hậu quả này...”

Một vị lão giả gật đầu, thở dài.

Dĩ nhiên, cũng không cảm thấy Tử Phủ đáng thương, vẫn là câu nói cũ, sớm biết sẽ có hôm nay, sao trước đây còn làm?

Trên đời này, đã là có một chút quan hệ với người thừa kế Ma Công, cũng sẽ không có bất cứ kết quả tốt nào.

“Công tử, nên xử lý những đệ tử còn lại này của Tử Phủ thế nào đây?”

Bóng dáng của Hắc Nhan Ngọc xuất hiện bên cạnh Cố Trường Ca, cung kính hỏi.

Cố Trường Ca híp hai mắt lại nói: “Ai thần phục thì sống, không thần phục thì giết.”

Nhiều đệ tử tinh anh của Tử Phủ bị đưa đến đây như mồi lửa cuối cùng, định chờ sau khi trận chiến này kết thúc, sẽ được trưởng lão tông môn mang đi, tìm một nơi chờ ngày trở lại.

Nhưng không ngờ vì bị Cố Trường Ca phát hiện ra, điều động Chuẩn Chí Tôn từ Tiên Cổ các tộc nhằm vào đánh chết, nên hiện giờ gần như đã bị giết sạch.

Lúc này, bọn hắn tự nhiên cũng nghe thấy những lời kia của Cố Trường Ca.

Có kẻ nổi giận, trong mắt lộ ra không phục và hận thù.

Nhưng còn chưa kịp tức giận mắng chửi, đã bị Hắc Nhan Ngọc chú ý tới, vung tay một cái, một chưởng đánh chết ngay lập tức.

“Nghe không hiểu lời công tử nói sao?”

Khuôn mặt của nàng lộ vẻ lạnh lùng, ánh mắt rơi xuống, từ từ lướt qua tất cả mọi người.

Uy thế đáng sợ hoàn toàn khiến thần hồn người ta run rẩy.

Có tấm gương trước mặt, những người còn lại của Tử Phủ không cam tâm, cũng chỉ giấu trong lòng, trên mặt không dám lộ ra chút tức giận nào, các loại cảm xúc thù hận kéo đến, nhưng chỉ có thể câm như hến.

Vẻ mặt của nhiều trưởng lão tràn đầy cay đắng bất lực, ai có thể ngờ được đường đường là Tử Phủ đại giáo bất hủ, sẽ có một ngày như hôm nay.

Ba vị Chí Tôn im lặng, đối mặt với cảnh này, bọn hắn cũng không dám lỗ mãng.

Tạo hóa trêu người?

Không, ngược lại là bọn hắn tự tìm đường chết.

Thật ra nhiều người cũng thầm vô cùng căm hận Tử Dương Thiên Quân, tất cả những chuyện này đều do Tử Dương Thiên Quân gây ra.

Nhưng nhiều người cũng biết rõ, đấy chẳng qua là Cố Trường Ca mượn cớ để động thủ với Tử Phủ mà thôi, thật ra chẳng liên quan gì đến Tử Dương Thiên Quân, cái đó gọi là vu oan giá họa.

“Công tử, những người thần phục này nên xử lý thế nào?”

Không lâu sau, Hắc Nhan Ngọc mang theo đám người Tiên Cổ tuần tra một vòng quay lại, không thấy ai dám phản kháng, lại cung kính hỏi.

“Từ nay trở đi, phong ấn tu vi của bọn hắn, trước tiên tạm thời đi khai thác mỏ quặng cho Cố gia ta một trăm năm, một trăm năm sau, lại tiến hành xử lý tiếp.”

Cố Trường Ca tùy ý ra lệnh, không mất nhiều thời gian đã quyết định số phận của mọi người trong Tử Phủ.

Sắc mặt mọi người trong Tử Phủ thay đổi, hơi tái đi, phong ấn tu vi, khai thác mỏ quặng một trăm năm?

Tuy hình phạt không quá nặng, nhưng đối với những người từng đứng trên cao như bọn hắn mà nói, không khác gì bị đánh rơi từ trời cao xuống phàm trần, trở thành nô lệ trong mỏ quặng.

“Các ngươi còn có ý kiến gì khác sao?”

Hắc Nhan Ngọc lạnh lùng quét qua bọn hắn.

Đám người Tử Phủ cắn răng khuất nhục, lúc này bọn hắn còn dám có ý kiến khác sao? So với việc mất mạng, đào quặng trăm năm đã coi như quá nhân từ.

Sau đó, trên rất nhiều cổ chiến thuyền phía sau của Tử Phủ, Cố Trường Ca vơ vét được không ít đồ tốt, thần binh, thần dược, thánh đan, khoáng tài... Đều là những tích lũy trong Tử Phủ mấy năm gần đây, dùng một vài cổ chiến thuyền chuyên biệt để chứa.

Trước đó, hắn biết Tử Phủ chắc chắn đã lấy đi rất nhiều thứ, chứ không để lại trong sơn môn.

Như thế ngược lại càng thuận tiện cho hắn.

Trái tim của đám người Tử Phủ đều đang rỉ máu, đặc biệt là một bộ Chí Tôn di khắc, Đế Cảnh cảm ngộ, bị Cố Trường Ca liếc nhìn vài lần, rồi tiện tay vứt sang một bên, đám người Tử Phủ đều cảm thấy sắp ngất đi.

Hết chương 922.
Bạn cần đăng nhập để bình luận