Ta! Thiên Mệnh Đại Nhân Vật Phản Phái

Chương 1390: Tung tích của Đại Sơn Chủ

Chương 1390: Tung tích của Đại Sơn Chủ

Hiện tại, trong một nơi thuộc Bát Đại Hoang.

Tại một nơi trong đại hoang mênh mông không nhìn thấy biên giới, cổ mộc chọc trời, chướng khí nồng đậm, cây mây cao lớn, Tiêu Dương và bọn người Cổ Vô Địch đang gấp gáp lên đường nhưng mà trông hai người đều có vẻ rất mệt mỏi.

Mặc dù trước đó giữa hai người có không ít thù hận nhưng mà sau khi trải qua một số chuyện, thái độ của Tiêu Dương đối với Cổ Vô Địch rõ ràng là đã dịu lại không ít.

Nhất là khi đang ở trên đường, gặp phải một hung thú cường đại có cảnh giới Chí Tôn, vẫn là Cổ Vô Địch ra tay cứu hắn khiến Tiêu Dương cảm thấy trong lòng phức tạp, Cổ Vô Địch đã thay đổi rồi.

Lần này Cửu Đại Sơn bị huỷ diệt, Tam Sơn Chủ chưa rõ sống chết, những chuyện này khiến hắn trở nên thành thục hơn nhiều, không hề tham sống sợ chết bảo thủ giống như trước đó nữa.

Mà lần này ngoại trừ hai người bọn hắn thì những đại tộc còn lại trong Bát Hoang thập vực còn sai phái rất nhiều cường giả đi theo bọn hắn, muốn cùng nhau đi tìm sự tồn tại của Đại Sơn Chủ.

Đây đã là tháng thứ ba sau khi bọn họ rời khỏi Thiên Lộc thành.

Trên đường trèo non lội suối, tìm rất nhiều chỗ, cuối cùng thì cũng phong toả được nơi này, bọn hắn cảm thấy có lẽ ở đây có sự tồn tại của Đại Sơn Chủ.

Một nhân vật như Đại Sơn Chủ là thần long thấy đầu mà không thấy đuôi, đã sớm không còn tu hành ở bên trong cương vực của Cửu Đại Sơn nữa. Sau khi giao Cửu Đại Sơn cho bọn hắn thì Đại Sơn Chủ nói rằng sẽ đi bế quan nhưng thật ra là đi dạo chơi khắp thiên hạ.

Bây giờ Cửu Đại Sơn đã bị hủy diệt, ngay cả Thiên Lộc thành cũng bị phá, đây là tin dữ đả kích Tiêu Dương khiến trong lòng hắn vô cùng nặng nề.

Bây giờ biện pháp duy nhất chính là tìm được Nhị Sơn Chủ, tiện thể nghe ngóng tin tức về gia tộc của hắn.

Tuy nhiên toàn bộ Bát Hoang thập vực đều đã bị rơi vào tay giặc.

“Thiên Lộc thành bị phá, đại quân thượng giới bao phủ Bát Hoang thập vực, rất nhiều nơi đã đại loạn, chiến hỏa mang đến tai họa xâm nhập khắp nơi.”

“Mà chờ đợi cũng không thể ra sức.”

Mấy vị cường giả ở sau lưng Tiêu Dương và Cổ Vô Địch thở dài.

Bọn hắn không nghĩ tới trước đó đi theo hai người này tìm kiếm Đại Sơn Chủ của Cửu Đại Sơn lại khiến bọn hắn tránh được một kiếp.

Ngược lại Bát Đại Hoang lại trở thành khu vực tương đối bình an.

Trong khoảng thời gian này, thế nhưng bọn hắn lại nghe nói có rất nhiều sinh linh và tu sĩ chết thảm ở trong Thiên Lộc thành.

Mặc dù mấy người quy hàng vẫn có thể sống sót nhưng vận mệnh trong tương lai chắc chắn là chẳng tốt đẹp gì.

Nhất là nghe nói rất nhiều tộc đàn không hề để tâm đến Thiên Lộc thành, đến cuối cùng bỏ thành mà chạy, ngay cả Kẻ thành đạo của Tứ Đại Chiến Thần nhất tộc cũng lựa chọn quy hàng ngay trước mặt mọi người, mất hết cả mặt mũi.

Trước đó nghe nói hiên ngang lẫm liệt lắm, thấy chết mà không sờn, kết quả là ngay khoảnh khắc đụng chuyện thì bọn hắn lại run sợ, ngay cả chống cự cũng không dám.

Điều này khiến cho những người nghe được tin này đều phẫn nộ và bi thương, không dám tin đây mới là gương mặt thật của những cổ lão đại tộc kia.

Nếu như Thiên Lộc thành bị phá có thể uy hiếp được cương vực của bọn hắn thì chỉ sợ bọn hắn ngay cả để ý cũng sẽ không để ý, chứ đừng nói là điều động đại quân đến tương trợ.

“Bây giờ có nói những thứ này thì cũng đã vô dụng.”

“Quan trọng nhất vẫn là tìm được Đại Sơn Chủ, tu vi của hắn cái thế, nhất định sẽ có biện pháp.

Cổ Vô Địch nghe mấy người sau lưng nói chuyện, lông mày nhíu chặt tựa như có chút bất mãn, không khỏi lạnh nhạt nói: “Đạo tử nói rất phải, bây giờ biện pháp duy nhất chính là tìm được Đại Sơn Chủ…”

Nghe vậy, thân thể của mấy người đều chấn động, trong mắt toát ra tia hy vọng.

Đúng vậy đó, bọn hắn còn có biện pháp sau cùng, đó chính là tìm kiếm Đại Sơn Chủ của Cửu Đại Sơn.

Liên quan tới lai lịch của vị tồn tại này, đó là một vị rất là cổ lão, nghe nói thời gian tại thế còn lâu hơn so với thời gian Bát Hoang thập vực sinh ra.

Nếu ngay cả hắn mà cũng không có biện pháp, vậy thì Bát Hoang thập vực mới thật sự không thể cứu nổi.

Tiêu Dương gật đầu một cái, ánh mắt cũng lộ ra sự kỳ dị.

Ầm!

Nhưng mà đúng lúc này, bỗng nhiên hắn cảm giác được ngực của mình có một vật hơi nóng lên.

Đó là một cái ngọc bội đơn giản, thậm chí còn không có đường vân, cổ xưa mà tự nhiên, hào quang óng ánh lượn lờ.

“Đây là đồ sư tôn cho ta trước khi rời đi.”

“Sư tôn nói chỉ cần đến gần Đại Sơn chủ thì ngọc bội này sẽ hưởng ứng mà phát sáng.”

Trong lòng Tiêu Dương chấn động, lập tức sắc mặt lộ ra chút kinh hỉ.

Hắn thật sự không ngờ vận khí của mình lại tốt như vậy, lúc này mới có bao lâu đâu, vậy mà đã nhìn thấy ngọc bội phát sáng.

Đây chẳng phải là nói dấu vết của Đại Sơn Chủ ở ngay gần đây cách bọn họ không xa sao?

Nghĩ tới đây, Tiêu Dương không nhịn được lộ ra sự hưng phấn, tỏ vẻ kích động không thôi.

Thấy một màn này, trong ánh mắt của Cổ Vô Địch thoáng hiện dị sắc, những người còn lại cũng khiếp sợ không thôi, hỏi: “Chẳng lẽ nói Đại Sơn Chủ ẩn cư ở ngay gần đây sao?”

Tiêu Dương gật đầu nói: “Chắc là không sai, đây là ngọc bội sư tôn cho ta, nói là chỉ cần nhiễm phải khí tức của Đại Sơn Chủ, một khi ở khá gần Đại Sơn Chủ thì sẽ sinh ra cảm ứng.”

Nhưng mà Bát Hoang thập vực động một tí là hàng tỷ dặm, hắn cũng không xác định được rốt cuộc khoảng cách rất gần này là bao gần, chỉ có thể dựa vào ánh sáng của bọn bội để phán đoán.

Sau đó, bọn hắn bước nhanh hơn, đi về phía chỗ sâu trong mảnh đại hoang này, bên trong có rất nhiều hung thú nhưng cũng không thể ngăn được cước bộ của bọn hắn.

Mà sau nửa tháng, ở một chỗ sâu bên trong đại hoang, dãy núi liên miên, hồ nước hiện lên sắc màu xanh ngọc bích như thể khảm nạm vào mặt đất. Có dòng suối chậm rãi lượn lờ trông như chiếc đai lưng bằng ngọc, sương mù rực rỡ quẩn quanh, cực kỳ mông lung.

Còn có đồng ruộng vàng óng, khe rãnh ngang dọc thông nhau trên bờ ruộng, có loại tình cảnh thế ngoại đào viên.

Cảnh sắc nơi đây khiến đám người Tiêu Dương và Cổ Vô Địch có chút chấn kinh.

Cái này nhìn như là một bộ lạc không lớn, thế nhưng vẫn có linh khí, có thể nói là hoàn toàn khác biệt so với những bộ lạc mà bọn hắn đã gặp ở trên đường trước đó.

Tại đầu bên kia ở cạnh dòng suối, thậm chí bọn hắn còn có thể nhìn thấy mấy nữ tử da trắng mỹ mạo, cực kỳ tươi đẹp nõn nà, đang săn tay áo giặt y phục.

“Chắc là không thể sai được, có lẽ Đại Sơn Chủ ẩn cư ở đây.”

“Người ở đây đều mang theo một cổ linh tính, mặc dù chưa từng tu hành nhưng mà khí huyết chi lực cường đại hơn rất nhiều so với người bình thường.”

Tiêu Dương lấy ra viên ngọc bội, trong lòng âm thầm kích động, cảm giác cố gắng nhiều ngày như vậy cũng không uổng phí.

Hết chương 1390.
Bạn cần đăng nhập để bình luận