Ta! Thiên Mệnh Đại Nhân Vật Phản Phái

Chương 1308: Biểu ca của ngươi

Chương 1308: Biểu ca của ngươi

"Đây là lần thứ mấy ngươi cố ý tìm tới rồi?"

Cố Tiên Nhi vừa nghe lời ấy, hai mắt của nàng chợt mở ra.

Nàng đối với thiếu nữ tóc bạc trước mặt, tựa như vô cùng quen thuộc nhưng lại càng nhiều hơn là vẻ không kiên nhẫn.

"Đây không phải là nói hai ta có duyên sao? Sao có thể nói là ta cố ý tìm tới?"

Thiếu nữ tóc bạc nghe vậy thì cười hì hì nói, mang đến cho người ta một cảm giác vô cùng ngây thơ hồn nhiên.

Dáng người của nàng ngạo nghễ, đường cong lả lướt bay bổng, gương mặt xinh đẹp hoàn mỹ.

Da của nàng trắng như sứ, tinh tế tỉ mỉ như Nhược Ngọc, cũng không kém chút nào so với Cố Tiên Nhi, mà đôi mắt của nàng lại đỏ nhạt như lưu ly, vô cùng mỹ lệ xinh đẹp.

Trong lúc nàng chớp mắt, lại rất động lòng người, thật sự làm người ta tìm không thấy chút lý do nào để chán ghét.

Trên đỉnh đầu nàng còn có một đôi sừng thú màu hồng nhìn thấy rất rõ, có vẻ thân phận của nàng không phải là Nhân tộc.

Tuổi tác của hai người nhìn cũng không chênh lệch nhiều.

"Nói đi, ngươi tìm ta đến cùng có chuyện gì?"

Cố Tiên Nhi liếc mắt nhìn thiếu nữ tóc bạc, nhàn nhạt mở miệng nói.

Thiếu nữ tóc bạc trước mắt này tên là An Nhan, phía sau lưng nàng là bộ lạc Ẩn thế tiên tộc.

Nội tình của bộ lạc ấy cực kì kinh khủng, trong Thượng giới cũng là số một số hai, đủ để đứng vào hàng mạnh nhất.

Chỉ là, cũng do nguyên nhân huyết mạch quá mạnh mẽ, đã dẫn đến tộc nhân rất thưa thớt, khá giống với Thái Hư thần tộc.

Chỉ là so với Thái Hư thần tộc, Ẩn thế tiên tộc lại càng vô cùng thần bí hơn, những năm gần đây cũng chỉ có một hai tộc nhân đi ra bên ngoài mà thôi.

Lần này, Thượng giới xuất binh tấn công, bộ lạc này đương nhiên cũng muốn đưa một tay ra chia một chén canh, nên bây giờ mới phái người trong tộc mình ra, tham dự vào trong đó.

Chỉ là, chuyện làm cho Cố Tiên Nhi và An Nhan nhận biết nhau cũng không phải điều ấy.

Mà là trước đó, khi nàng rời khỏi Đào thôn, dựa theo phân phó của các sư tôn, tiến về Siêu Tuyệt đảo tu hành, lúc tính toán muốn phá cảnh giới, ở nơi đó đã gặp được An Nhan.

Lúc ấy, sau khi An Nhan biết được thân phận của nàng, đã có hứng thú rất lớn đối với Cố Tiên Nhi, mặt dày mày dạn mà quấn lấy nàng.

Sau đó, hai người cũng từng cùng đi tìm vài di tích bí cảnh, cũng cùng ra tay tranh đoạt kỳ vật ở nơi đấu giá, một tới hai đi cũng khá quen thuộc rồi.

"Ta không có chuyện thì không thể tìm ngươi hay sao? Làm như ta không có chuyện gì thì không thể tìm ngươi được vậy?"

An Nhan nghe vậy liếc mắt, tự nhiên đi tới ngồi xuống bên cạnh Cố Tiên Nhi, nằm xuống cạnh rất gần nàng.

Cố Tiên Nhi liếc mắt lườm nàng một cách, xê dịch qua bên cạnh, nói, "Cách ta xa một chút."

"Hừ, thật là một gia hỏa vô tình, quên ngày đó là ai kém chút bị con hung thú Chuẩn Chí Tôn Cảnh kia đập chết. Nếu không nhờ lúc then chốt có ta lấy pháp trận ra, chỉ sợ hiện tại mộ phần của ngươi cũng đã mọc đầy cỏ rồi."

An Nhan thấy bộ dáng ghét bỏ đó của nàng, vẫn có hơi tức giận, hừ lạnh một tiếng, rồi lại suy nghĩ linh tinh.

Cố Tiên Nhi nghe vậy cũng không buồn bực chút nào, chỉ thản nhiên nói, "Yên tâm, cho dù không có ngươi, ngày đó ta cũng vẫn có thể sống, vật bảo mệnh trên người ta cũng không ít hơn ngươi đâu."

"Đúng nha, ta lại còn suýt nữa quên mất thân phận của ngươi. Dù sao ngươi cũng là tiểu công chúa của Trường Sinh Cố gia, trên người sao có thể thiếu vật bảo mệnh được chứ?"

Trên mặt của An Nhan thay đổi rất nhanh, đảo mắt lại thành một bộ dáng cười hì hì.

"Mà lại, hiện giờ ở Thượng giới, danh tiếng của Cố Trường Ca ai có thể so nổi, còn có biểu ca của ngươi, nghe nói hắn đối đãi với ngươi vô cùng tốt, ngươi thế nào lại thiếu bảo vật được chứ?"

Cố Tiên Nhi nghe nói thế, lông mày tinh xảo của nàng khẽ nhíu một cái.

"Vật bảo mệnh của ta, cũng không phải do Cố Trường Ca cho ta, hắn không cướp đồ của ta đã là không tệ rồi."

Nhắc đến Cố Trường Ca, trong lời của nàng cũng khó nén một chút oán niệm.

Chỉ là ở trước mặt An Nhan, nàng vẫn chỉ duy trì bộ dáng tiên khí bồng bềnh như trước đây, chẳng thấy chút dáng vẻ tức giận nào.

An Nhan nghe vậy lại hơi tỏ vẻ giật mình, con ngươi của nàng lấp lánh như lưu ly mở rất lớn.

"Lời đồn đều nói Cố Trường Ca đối với ngươi rất tốt mà? Hắn sao lại đoạt đồ vật của ngươi?"

Nàng dường như không thể tin được, vô cùng hiếu kì, như là lần đầu tiên nghe thấy lời như vậy.

"Mà cũng có lời đồn nói về Cố Trường Ca truyền vô cùng kì diệu, ta còn tưởng đều là thật đó."

Cố Tiên Nhi từ trong lỗ mũi khẽ hừ ra âm thanh ai oán, nói, "Nghe đồn chỉ là nghe đồn, tất cả đều phải do mình tự mắt thấy mới là thật, lại nói, vì sao gần đây ngươi rất thích hỏi về tên kia vậy?"

An Nhan cười hì hì nói, "Không phải chỉ là tò mò thôi sao? Ta và ngươi cũng quen thuộc như vậy, mỗi ngày chỉ nghe mấy loại tin đồn về Cố Trường Ca, nghe nói cả Cửu Đại sơn cũng bị hắn hủy diệt rồi."

"Mà lại ngươi không phải biểu muội của hắn sao? Ta chỉ nhịn không được muốn hỏi một chút."

"Thật sao?"

Cố Tiên Nhi quay đầu, nhìn vào nàng thật sâu như đang muốn thấy thật rõ nàng vậy.

"Được rồi, kỳ thật ta cũng là nghe nói lần này đi công phạt Bát Hoang Thập Vực, chúng ta sẽ cùng giao chiến với thiên kiêu bên kia, có hơi lo lắng sẽ xảy ra chuyện không may."

"Cố Trường Ca hắn không phải ở bên kia sao? Nếu xảy ra ngoài ý muốn gì, muốn hắn ra tay cứu ta một chút."

"Ngươi cũng biết, ta mới ra bên ngoài không bao lâu, kinh nghiệm chiến đấu ít đến đáng thương, làm sao là đối thủ của đám thiên kiêu Bát Hoang Thập Vực hung tàn kia được?"

An Nhan tựa như đã hơi không chịu được ánh mắt kia của Cố Tiên Nhi, lắc đầu, thẳng thắn nói.

"Ngươi yên tâm đi, dựa trên một tí quan hệ giữa ngươi và ta, đến lúc đó, ta sẽ không thấy chết không cứu."

Thấy nàng nói thẳng như thế, Cố Tiên Nhi ngược lại cũng không tiếp tục truy hỏi gì nữa.

"Có câu đó của ngươi là ta an tâm rồi."

"Thừa cơ hội này, ngược lại cũng có thể mở mang chút kiến thức về vị biểu ca kia của ngươi."

"Được rồi, ta cũng không quấy rầy chuyện tu hành của ngươi, mong rằng sẽ có một ngày thấy ngươi trấn áp được Cố Trường Ca đó!"

An Nhan thấy nàng cam đoan như thế, trên mặt cũng nở một nụ cười, sau đó đứng dậy chào tạm biệt, trông như rất vui vẻ, lanh lợi mà rời đi.

Hết chương 1308.
Bạn cần đăng nhập để bình luận