Ta! Thiên Mệnh Đại Nhân Vật Phản Phái

Chương 3423. Không dám, cũng không thể



Chương 3423. Không dám, cũng không thể




“Không muốn nói thì quên đi.”
Cơ Hàm Cảnh thu hồi ánh mắt nhìn Cố Trường Ca, quay ra nhìn mặt sông khoáng đạt vô ngần bên ngoài cửa sổ, có chút thất thần.
Bây giờ, nàng xem như đã dung hợp hoàn toàn với Thập Hoang Chi Thư, đúng nghĩa văn minh chí bảo hóa hình làm người.
Tuy nhiên, muốn quay về trạng thái toàn thịnh lúc trước còn cần một khoảng thời gian. Trước mắt, nàng đã khôi phục lại thực lực mạnh nhất. Về sau, nàng muốn tinh tiến chỉ có thể dựa vào khổ tu.
Cơ Hàm Cảnh hoàn toàn hài lòng về điều này. Cuối cùng, nàng đã thoát khỏi thân phận khí linh Thập Hoang Chi Thư, không còn bị ước thúc bên trong.
Lúc trước, nàng chỉ muốn thoát khỏi Thập Hoang Chi Thư, đối với thực lực như bây giờ nàng hoàn toàn không nghĩ qua, cũng không dám suy nghĩ.
Cố Trường Ca dựa theo ước định mà làm việc, nàng tất nhiên cũng sẽ tuân theo ước định, từ nay về sau trung thành làm việc với hắn.
“Cũng không phải chuyện gì lớn, không cần nói.”
Cố Trường Ca nhấp một ngụm trà, lại nhìn về mặt sông yên tĩnh.
“Một sự yên tĩnh đến kỳ lạ.”
Cơ Hàm Cảnh lên tiếng. Sóng cả đằng xa mãnh liệt nhưng nơi này lại sóng êm gió lặng, tựa như cục diện của Thương Mang bây giờ.
Các nơi rung chuyển đại loạn, còn bên cạnh Cố Trường Ca thì vĩnh viễn sóng êm gió lặng, chân chính vượt ra khỏi thế giới bên ngoài.
Sau khi nàng vượt qua hóa hình chi kiếp, dựa theo phân phó của Cố Trường Ca mà đến đây tìm hắn.
Cơ Hàm Cảnh cũng không biết Cố Trường Ca lựa chọn Diêu Quang cổ vực là có mục đích gì.
“Có phải ngươi cảm thấy kỳ lạ vì sao ta mang ngươi đến đây?”
Cố Trường Ca hỏi Cơ Hàm Cảnh.
Cơ Hàm Cảnh thoáng sửng sốt, gương mặt hiện lên sự hoang mang, sau đó nhẹ gật đầu.
Diêu Quang cổ vực bây giờ đã không còn là Diêu Quang cổ vực trước đó, ngay cả một mảnh vụn cũng không bằng.
Diêu Quang tổ hà trước mắt thậm chí chỉ là một nhánh nhỏ bé so với trước kia.
Đã Diêu Quang tổ hà ngày xưa bao la hùng vĩ đến cỡ nào, vô biên vô hạn, linh khí ngập trời đến cỡ nào, hai bên bờ, thần quốc tọa lạc, sinh linh sinh sôi, triều đại hòa bình đến cỡ nào…
Diêu Quang tổ hà, giang hà cuồn cuộn, thương thuyền xuôi dòng mà xuống.
Sóng biển vỗ vào mạn thuyền phát ra âm thanh ầm ầm, không ngừng có bọt nước bị đập nát, sau đó văng vào giữa không trung, tạo thành một màn mưa trắng bạc, xẹt lên xẹt xuống.
Một ít hơi nước cũng từ khe hở cửa sổ thuyền bay vào, mang theo mùi tanh của con sông nhưng lại phảng phất mùi khói lửa phàm tục.
Mặt bàn ẩm ướt, còn vương vài vệt nước, Cố Trường Ca nhàn nhã nhấp một ngụm trà, không vội giải thích.
Cơ Hàm Cảnh ngơ ngác nhìn hắn với ánh mắt khó hiểu, lắng nghe những lời tiếp theo của hắn.
“Ngươi không phải muốn báo thù sao?”
Cố Trường Ca đặt chén trà xuống, chậm rãi hỏi.
Cơ Hàm Cảnh gật đầu, ánh mắt lộ ra hận ý: “Mỗi giờ mỗi khắc ta đều muốn báo thù. Từ sau khi bị muội muội phản bội, ta hận không thể đi ngược dòng sông thời gian.” Giọng điệu của nàng không hề che giấu hận ý khắc cốt, hận không thể nghiền nát muội muội ruột thịt của mình thành tro, ăn thịt hút tủy.
Tuy nhiên, nói đến đây, nàng liền dừng lại.
Bởi vì nàng nhớ Cố Trường Ca đã từng nói với nàng, cừu nhân lớn nhất của nàng không phải là muội muội của nàng mà là một người hoàn toàn khác.
Cơ Hàm Cảnh vẫn không rõ đây là ý gì. Nàng cũng cho rằng Cố Trường Ca không có khả năng lừa gạt nàng về chuyện này.
“Ta đã từng nói qua với ngươi, cừu nhân lớn nhất của ngươi không phải là muội muội của ngươi. Mấy năm qua, thật ra ngươi đã hận nhầm người, nhưng không sao. Hôm nay ta mang ngươi đến đây là để ngươi biết tất cả.”
Cố Trường Ca ý vị thâm trường nói.
Cơ Hàm Cảnh càng lúc càng hoang mang nhìn hắn.
“Diêu Quang tổ hà được xem là vết tích tồn thế cuối cùng của Diêu Quang tổ đình. Ngươi không phải muốn quay ngược thời gian trở về quá khứ sao?”
Cố Trường Ca cười nhạt.
Khi hắn nói xong, Cơ Hàm Cảnh đột nhiên cảm thấy một loại khí cơ khó dò xuất hiện.
Toàn bộ thế giới trở nên cực kỳ yên tĩnh, thương thuyền ngừng lại, sóng biển lắng xuống, thậm chí còn có một ít hơi nước xông tới giống như sương mù bốc lên trong không khí.
Thế giới đột nhiên trở nên im lặng và đình trệ, thời gian trôi qua lúc đầu mơ hồ, sau đó vặn vẹo rồi dừng lại, như thể lơ lửng trước mặt nàng.
Chỉ có nam nhân trẻ tuổi vô cùng tuấn tú trước mặt nàng vẫn ung dung uống trà, đôi mắt bình thản, không bị ảnh hưởng bởi bất cứ điều gì.
“Tất cả vết tích nhân quả đều biến mất. Xuyên qua dòng sông thời gian nhất định phải tiếp nhận nghiệp lực nhân quả vô biên, nhưng cũng không còn.”
Ánh mắt Cơ Hàm Cảnh lộ ra sự rúng động, nhịn không được nhẹ giọng nói.
Nếu là vũ trụ hoặc chân giới bình thường, nàng rất dễ dàng xuyên qua dòng sông dài thời gian, đi ngược về thời viễn cổ đi đến tương lai, sẽ không bị bất kỳ nhân quả nào quấy nhiễu, cũng không cần quan tâm đến việc xáo trộn chuỗi nhân quả thời không nguyên bản.
Nhưng ở Thương Mang, cho dù là nàng trong thời kỳ toàn thịnh đỉnh phong cũng không dám làm như thế, hơn nữa cũng không có cách nào làm như thế.
Cấp độ sức mạnh của bản thân càng cao, làm như vậy cần tiếp nhận nhân quả phát ra rất đáng sợ, bởi vì đỉnh đầu còn có thể hấp dẫn một ít ánh mắt không nói nên lời.
Nhưng Cố Trường Ca có thể khuấy động thời không vô tận mà không cần sợ hãi và quan tâm. Hết chương 3423.



Bạn cần đăng nhập để bình luận