Ta! Thiên Mệnh Đại Nhân Vật Phản Phái

Chương 2376: Nửa bước Đạo cảnh

Chương 2376: Nửa bước Đạo cảnh

Sự xuất hiện của Ngao Đằng khiến Minh nở nụ cười rất tươi, theo vai vế mà nói thì hắn lớn hơn Ngao Đằng, nên có thể nói hắn người già nhất trong đám người này.

Lúc trước, hắn còn chỉ huy đại quân Phạt Thiên.

Lâu ngày như vậy mà còn có thể gặp lại nhau lần nữa, điều này khiến hắn có hơi bất ngờ và vui mừng.

Còn Ngao Đằng lại càng vui mừng hơn, vốn dĩ hắn cho rằng vị thống lĩnh này đã chết trong Phạt Thiên chi chiến. Cũng chưa bao giờ nghĩ rằng hắn vẫn còn sống tốt, tu vi lại sâu không lường được.

Nói như thế, liệu những nhân vật mạnh nhất của Long tộc đã ngã xuống, liệu có phải cũng có khả năng vẫn còn sống hay không? Giống như phụ thân và ca ca đã nói trước đây.

Ngay khi Ngao Đằng, Minh và những người khác ôn lại chuyện xưa, mấy đạo lưu quang từ trên trời chiếu xuống, Tiên Cung di tộc cũng chạy đến. Sầm Sương đi theo bên người Dịch thúc, bình tĩnh quan sát tình hình thay đổi.

Ngày càng có nhiều thân ảnh tụ tập bên ngoài tộc địa Cố gia, nhưng tất cả đều đợi ở đây cùng Minh, không tùy ý bước vào.

Cho dù đã vượt qua Tiên Vương, Chuẩn Tiên Đế ở đây, cũng cảm thấy hồi hộp và sợ hãi, biết rằng không thể coi thường Cố gia, gia tộc này nội tình sâu không lường được.

Giờ phút này, vị tiên tổ đã tạo ra Cố gia nhất mạch ở thế giới thực cũng đứng chắp tay bên ngoài nhà thờ tổ. Mấy vị lão tổ đến bẩm báo, kính cẩn đứng trước mặt hắn.

“Nhiều người đến Cố gia ta như vậy, là muốn tới tìm lão phu nghĩ biện pháp sao?”

“À, thật ra cũng có cách.”

Tiên tổ Cố gia thân mặc áo đen, chân thân giống như được bao phủ trong hắc ám.

Hắn lắc đầu, bật ra một tràng cười không thể phân biệt được đó là tiếng cười trào phúng hay khinh bỉ.

Thực ra, hắn đã suy nghĩ về những gì Cố Trường Ca nói trước đây, việc thành lập Phạt Thiên Minh không phải chỉ nói một hai câu là được.

Những năm gần đây, hắn cũng không hạ quyết tâm, mà vẫn còn đang cân nhắc, cho nên không hồi âm Cố Trường Ca. Trong khoảng thời gian này, Cố Trường Ca như thể bốc hơi biến mất khỏi nhân gian. Hắn cũng không biết Cố Trường Ca ở đâu.

Có rất nhiều chuyện, cho dù muốn thảo luận cũng không có cách nào, chỉ có thể đè xuống. Tiên tổ Cố gia đứng trước mặt hắn lắc đầu cười khổ, không biết nên đáp lại như thế nào. Tiên tổ không cho những người đó bước vào nơi này, cho nên cũng không thể trả lời bọn hắn một cách thuyết phục.

“Sư tôn, đây là cảnh lớn mà người muốn cho ta xem hay sao?”

Bên ngoài sơn môn Cố gia, một đạo kiếm quang rơi xuống, hóa thành hai thân ảnh.

Người trẻ tuổi có đôi mắt sắc sảo, khí phách hiên ngang, trong khi lão giả mặc đạo bào trông có vẻ tả tơi, nhưng lại có rất nhiều chỗ mang theo khí thế cường đại, vô cùng kinh người.

“Có lẽ hôm nay sẽ xảy ra một chuyện gì đó vô cùng khủng khiếp ở ngay tại đây.”

Đạo bào lão giả cười ha hả lắc đầu, ánh mắt quét qua rất nhiều thân ảnh ở trước mặt.

Tuy nhiên, ngoài Minh ra không ai có thể thu hút được sự chú ý của hắn.

“Nửa bước Đạo Cảnh?”

Lúc này, Minh cũng chú ý đến đạo bào lão giả, trong mắt hiện lên vẻ kinh ngạc.

Không ngờ vẫn còn có một vị cường giả thâm tàng bất lộ như vậy, xem như đã bước được nửa bước vào ngưỡng cửa Siêu Thoát.

Nếu không có gì ngoài ý muốn, đây hẳn là người mạnh nhất sinh sau vô số năm ở Sơn Hải chân giới, vượt qua Tiên Đế, bước chân vào Đạo Cảnh.

Bên ngoài Thanh Sơn thôn, thời tiết dần trở nên lạnh hơn, lại là mùa lá rụng khiến người khác lạnh run.

Trên mặt hồ phẳng lặng nổi lên vài gợn sóng, vài chiếc lá rụng nhẹ nhàng rơi xuống, chạm vào bóng dáng xinh đẹp đang vừa giặt y phục vừa kéo tay áo của hắn.

Nàng đặt y phục xuống, lấy những chiếc lá khô rơi trên lọn tóc, cổ tay có vẻ hơi đau, sau khi động đậy lại tiếp tục giặt y phục.

Cố Trường Ca đang mặc bộ áo gai mộc mặc, lặng lẽ nhìn cảnh này. Tình cờ có một chiếc lá rơi xuống, hắn đưa tay ra bắt lấy nó.

“Lại đến mùa thu...”

Hắn nhìn những đường gân lá rõ ràng, khẽ lắc đầu.

Xuân đi thu đến, ngày này qua ngày khác, tuần này qua tuần khác, vòng đi vòng lại, hắn không thể nhớ rõ mình đã ở Thanh Sơn thôn bao nhiêu năm.

Những hài tử kia đã lập gia đình từ lâu, cũng đã có hài tử luôn rồi.

Các cô nương ngưỡng mộ hắn đã lấy chồng, có gia đình hòa thuận, cuộc sống hạnh phúc.

Thiếu nữ một mực chờ Vương Tiểu Ngưu ở ngoài cổng thôn đã sớm lớn lên, nàng duyên dáng yêu kiều, từ chối cuộc hôn nhân mà phụ mẫu đã an bài cho.

Nhưng người nàng luôn chờ đợi lại không bao giờ trở về.

Nàng thừa kế quán đậu hủ của tỷ tỷ mình ở cổng Thanh Sơn thôn, làm ăn rất tốt và đã trở thành Tây Thi đậu phụ mới. Tỷ tỷ Trần Nhã của nàng đã kết hôn cách đây vài năm và dọn đến một tòa thành khác.

Phu quân là một thư sinh chất phác lương thiện, nay đã có một trai một gái, phu thê hòa thuận. Nhìn những thay đổi này, đôi khi Cố Trường Ca tự hỏi tại sao hắn và Tô Thanh Ca lại không có hài tử? Mà dường như đây cũng là điều Tô Thanh Ca tiếc nuối.

“Thiên địa đang thay đổi...”

Cố Trường Ca cô đọng nhiều suy nghĩ, ngẩng đầu nhìn lên bầu trời không một gợn mây. Chỉ vì mùa thu, bầu trời đã nhuộm một màu vàng nhạt.

Sau khi giặt sạch y phục và phơi khô, Tô Thanh Ca trở lại, nhìn vẻ mặt như có hơi say mê của Cố Trường Ca, nàng không khỏi mỉm cười.

Hết chương 2376.
Bạn cần đăng nhập để bình luận