Ta! Thiên Mệnh Đại Nhân Vật Phản Phái

Chương 2820. Chuyện riêng

Chương trước Chương sau
Thông báo
Truyện viptruyenfull.com đã đổi địa chỉ thành https:viptruyenfull.com. Hãy truy cập bằng địa chỉ mới để có kết nối ổn định hơn nhé!
Lâm Thủy Hiên vốn còn có chút ồn ào ầm ĩ mà bây giờ bởi vì chuyện này liền lập tức trở nên an tĩnh lại.
Từ trong các nhã gian có rất nhiều khách nhân thò đầu ra, bọn họ cảm thấy vô cùng giật mình xen lẫn sự chấn động ngó xem cảnh tượng kia.
Ngay cả những đệ tử Đại Giáo mang theo nụ cười xem kịch cũng đều dập tắt biểu cảm trên mặt, bọn họ muốn xem thử cẩm y nam tử ở trong nhã gian kia sẽ ứng xử với chuyện kế tiếp như thế nào.
Vốn bọn họ đều mang tâm thái hóng chuyện vui vẻ, loại việc như thế này có thể nói là không hề hiếm thấy gì khi ở chỗ phong nguyệt như kiểu Lâm Thủy Hiên này.
Tất cả mọi người đều đến mua vui vẻ, nếu lưu lạc đến Lâm Thủy Hiên để bán nghệ, vậy còn muốn gần bùn mà chẳng hôi tanh mùi bùn, tư thái cao hơn người khác thì làm sao có thể chứ?
Huống chi nhân vật có thể tiện tay ném ra một khối Hoàng Tâm Thánh Thạch, thì thân phận của hắn tuyệt đối sẽ không đơn giản, dù sao đám người ở đây cũng không dám đắc tội đâu.
Mà nam tử áo trắng đến cùng đám người Tử Vân Xuyên, Triệu Thiên Phàm lại ra tay tương trợ nữ tử kia vào lúc này, hành động đó thật sự nằm ngoài dự liệu của mọi người.
Những cô nương của Lâm Thủy Hiên thò đầu ra đều trông thấy tình huống ở bên này, trong đôi mắt đẹp tựa như có ánh sáng trong suốt kia đang nhìn chằm chằm vào thân ảnh tiên tư thần cốt ở trong sân, ai ai cũng tràn đầy sự ao ước.
Một số người trong các nàng bị lưu lạc đến tình trạng này thật ra đều là vì thân bất do kỷ, nếu không phải không còn lựa chọn khác, thì ai lại muốn ở loại địa phương này gượng cười niềm nở, uốn mình theo ý người khác chứ?
Vốn các nàng còn có chút đồng cảm với những việc mà Y Y gặp phải, mọi người đều cảm thấy khổ sở trong lòng, cơ mà bây giờ bỗng nhiên thấy một công tử trẻ tuổi nhẹ nhàng như tiên thiên xuất hiện giúp đỡ Y Y, bảo sao không làm các nàng cảm động đây?
Nếu bọn họ gặp phải tình huống như thế, vậy có thể gặp được một công tử thanh tuấn lãng tử như Cố Trường Ca trợ giúp các nàng hay không?
Trong đầu một đám cô nương suy nghĩ lung tung, đối với nữ tử tên Y Y đứng bên cạnh Cố Trường Ca liền khó tránh khỏi có thêm vài phần hâm mộ.
Nữ tử trung niên kia họ Lưu, khách nhân của Lâm Thủy Hiên vẫn gọi nàng là Lưu ma ma.
Từ thái độ của nàng đối với vị cẩm y công tử ở trong nhã gian kia mà xem, chỉ thế thôi đã có thể biết được hắn có thân phận bất phàm.
Bằng không nàng cũng không có khả năng ở trước mặt một đám khách nhân lại dám hung dữ nghiêm khắc quát lớn Y Y như vậy.
“Các ngươi nói thử xem đêm nay vị công tử áo trắng kia có thể dẫn Y Y đi hay không?”
“Vả lại Y Y mới được đưa tới nơi này không được mấy ngày, kết quả lại may mắn đến thế, còn gặp được một công tử tốt bụng ra mặt hộ nàng nữa.”
Một số cô nương nhìn cảnh tượng này đều nhịn không được nhỏ giọng lên tiếng, trong đôi mắt cả đám tràn đầy nét hâm mộ.
Nữ tử áo trắng tên là Y Y kia giờ đây vẫn ôm chặt cổ cầm, cúi đầu không nói bất cứ lời nào.
Mái tóc đen buông xuống che đi khuôn mặt của nàng, bàn tay nàng siết chặt chiếc khăn tay màu trắng mà Cố Trường Ca đưa cho bản thân, song nàng vẫn chưa lau vết máu trên khóe miệng.
Thật ra nàng có thể nghe thấy rõ ràng âm thanh hâm mộ của những tử cách đó không xa. Nàng cũng không biết cảm xúc hiện giờ của bản thân là sao, chính là cảm giác trên mặt nóng lên, chỉ có thể lặng lẽ giương mắt nhìn trộm nam tử áo trắng đang đứng bên cạnh nàng kia.
Sau đó e sợ đối phương phát hiện ra mình lại vội vàng thu hồi ánh mắt của bản thân, chỉ lo rằng bản thân vượt quá giới hạn.
Khoảng cách giữa hai người rất gần đến nỗi mà nàng có thể ngửi thấy một loại khí tức thanh nhã không ngừng truyền đến, chính khí tức này đã làm cho nàng có chút an tâm.
Nàng cũng không biết tại sao mà ngay tại giây phút này, dường như nàng có thể nghe thấy tiếng tim đập của mình.
Từ nhỏ đến lớn nàng vẫn luôn bị người ta bắt nạt, chính vì vậy mà đây là lần đầu tiên có người che chắn trước mặt nàng, giúp đỡ nàng nữa…
Ngay cả vị đường ca kia của nàng vừa rồi cũng chỉ nhìn thoáng qua về phía nàng, sau đó còn không thèm lên tiếng hỏi gì.
“Vị công tử này, đây là chuyện riêng của Lâm Thủy Hiên ta…”
Mà đúng lúc này, dường như Lưu ma ma mới tỉnh táo lại từ trong sự kinh ngạc cứng ngắc vừa rồi, sau đó bà ta có chút khẩn trương lên tiếng nói.
Suy cho cùng thì bà ta cũng đã nhận một khối Hoàng Tâm Thánh Thạch của Sở Tiêu rồi.
Cố Trường Ca đứng trước mặt đây tuy rằng lai lịch cũng bất phàm, khiến đám người Tử Vân Xuyên, Triệu Thiên Phàm chỉ có thể câu nệ ở bên cạnh hắn thế kia.
Tuy nhiên kẻ có thể tùy tiện ban cho nàng một khối Hoàng Tâm Thánh Thạch như Sở Tiêu kia đồng thời cũng không đơn giản.
Thậm chí ở trong mắt Lưu ma ma cho dù là thân phận của đám người Tử Vân Xuyên, Triệu Thiên Phàm thì hoàn toàn không thể sánh bằng Sở Tiêu ở trong nhã gian kia.
Có điều nàng cũng không dám nói khó nghe quá, dù sao bản thân nàng còn muốn buôn bán, thế nên cảm thấy không dám đắc tội Cố Trường Ca.
Hết chương 2820.
Bạn cần đăng nhập để bình luận