Ta! Thiên Mệnh Đại Nhân Vật Phản Phái

Chương 2271: Chuyện xưa

Chương 2271: Chuyện xưa

"Lão hủ tham kiến Ma Chủ đại nhân."

Thành chủ của Vô Quy thành thành được người khác đỡ, vất vả ngồi dậy từ trên giường, giọng nói của hắn vô cùng yếu ớt. Hai con mắt đã không mở ra được nữa, khí huyết cũng khô héo đến tận cùng, chỉ đang kéo dài hơi tàn mà thôi. Đây là người đã tồn tại từ Cấm Kỵ kỷ nguyên, cũng chính là kẻ đã từng theo hầu Trường Sinh Tinh quân trên Tiên Cung.

Có thể nói, thành chủ của Vô Quy thành là nhân vật có tuổi thọ dài nhất mà Cố Trường Ca có thể tìm được ở Tiên vực hiện nay.

Hắn muốn tìm Tiên Cung di tộc không phải vì muốn thanh toán món nợ tấn công hắn lúc còn ở bên ngoài Nguyệt vương phủ khi xưa.

Trong mắt hắn, chuyện đó chỉ như việc dưới chân có con kiến to gan dám cắn hắn, nhưng hắn còn lười vươn chân giẫm chết nó thôi.

Sầm Sương đứng bên cạnh lão thành chủ, bàn tay như ngọc của nàng siết chặt trường thương trong tay, bởi vì dùng sức quá lớn khiến đốt ngón tay cũng trở nên trắng bệch.

Nàng đang cố hết sức để che dấu nỗi hận của mình, sợ lát nữa bản thân không kiềm chế được sẽ ra tay với Cố Trường Ca làm liên lụy đến toàn bộ Vô Quy thành.

Tuy nàng không biết vì sao Cố Trường Ca lại không ra tay với Vô Quy thành thành ngay sau khi kết giới đại mạc bị phá vỡ nhưng có thể bình yên vô sự thì nàng cũng không cầu mong chuyện gì xa vời nữa.

Dược bà bà, Quy lão và các trưởng lão đều đứng ở một bên chờ Cố Trường Ca mở miệng.

Đám người La vương và Huyết Kiêu tiên vương cung kính đứng sau lưng Cố Trường Ca như tùy tùng của hắn. Cố Trường Ca cười nhạt nói:

"Xem ra nếu ta chậm một chút một chút nữa thôi thì ngươi đã chết rồi."

Hắn có thể thấy được lão thành chủ này đã đến mức dầu hết đèn tắt, trong cơ thể không còn một chút khí huyết nào nữa.

Đáng lẽ đã đến cấp độ Tiên Vương thì khí huyết của hắn phải tràn đầy đến mức chỉ dựa vào khí huyết chi lực là có thể bóp nát vũ trụ. Thế nhưng hắn thật sự đã khô kiệt, thân thể này đã đi đến đoạn cuối, lúc này thì dù có là Đại La Kim Tiên cũng khó cứu mà nổi hắn.

"Đúng là lão hủ không còn sống được bao nhiêu ngày nữa, hiện giờ chỉ đang cố gắng lết hơi tàn mà thôi, ngày Phù Diêm Cảnh vỡ vụn sắp tới, lão hủ thật sự không thể yên tâm."

Lão thành chủ yếu ớt trả lời, giọng nói cũng mang theo sự chua chát. Đúng là khi xưa hắn là đã từng gặp Cố Trường Ca.

Chẳng qua lúc ấy hắn chỉ là kẻ theo hầu bên chủ nhân Trường Sinh Tinh quân, lấy thân phận người hầu từ phía xa xa được nhìn thấy hắn một cái. Ngay cả chủ nhân của hắn khi đối mặt với Cố Trường Ca cũng rất câu nệ cung kính, hoàn toàn là tư thái khi đối đãi với bậc tiền bối.

Nói thật thì đến giờ hắn vẫn còn cảm thấy bất ngờ, bất ngờ vì Cố Trường Ca lại nhớ rõ một lão bộc không hề nổi bật ở bên cạnh Trường Sinh Tinh Quân như hắn.

Đây cũng là nỗi ngờ vực của lão thành chủ từ xưa tới nay, vì sao lúc trước quan hệ của hắn với Tiên Cung khá là tốt.

Thậm chí có đôi khi còn có mấy vị cung chủ mời Ma Chủ đến dự yến hội nhưng cuối cùng hắn lại ra tay tiêu diệt Tiên Cung. Toàn bộ Tiên Vực bởi vậy mà chôn vào bóng tối, từ đó nằm yên suốt nhiều kỷ nguyên, đứt đoạn với hậu thế.

Rốt cuộc giữa hai người đã xảy ra chuyện gì mà lại đột nhiên trở mặt thành thù như vậy. Bao nhiêu năm qua hắn vẫn luôn suy nghĩ về vấn đề này, nhưng chưa bao giờ nghĩ ra nguyên nhân. Cố Trường Ca cười nhạt một tiếng, cũng không nói thêm gì nữa.

Hắn nhìn về phía Sầm Sương ở bên cạnh, trong mắt có vài phần ý tứ khó hiểu, hắn cười nói:

“Đây là nữ nhi của chủ nhân cũ nhà ngươi đúng không?"

"Ta còn nhớ, lúc ấy nàng còn là một tiểu nha đầu rất ngang tàn, thế mà chớp mắt đã lớn như vậy."

Nghe vậy, lão thành chủ chỉ biết cười khổ một tiếng, Sầm Sương trong quá khứ đúng là một nha đầu ngang tàn nổi danh toàn bộ Tiên Cung.

Tất cả con nối dõi của các Tinh quân còn lại cũng không có một ai vừa nghịch ngợm vừa bướng bỉnh như nàng cả.

Chẳng qua đó đều là chuyện rất lâu trước kia rồi, lâu đến mức trí nhớ của hắn cũng trở nên mơ hồ, tựa như sắp quên mất rồi nhưng Cố Trường Ca vừa nói lại bỗng nhiên làm hắn nhớ lại. Những ký ức đó lại trở nên thật rõ ràng.

Hắn thật sự không ngờ, Cố Trường Ca không chỉ nhớ rõ hắn mà còn nhớ cả tiểu thư Sầm Sương.

Sầm Sương cũng không ngờ tới Cố Trường Ca lại nói như vậy vào lúc này, hơn nữa còn dùng giọng điệu cảm khái của bậc trưởng bối.

Trường thương trên tay bị nàng siết quá mạnh mà phát ra tiếng răng rắc chói tai, viền mắt nàng đỏ ửng, hàm răng cũng suýt chút nữa bị chính nàng nghiến đến nát vụn.

Khi đó nàng vô cùng ngây ngô, tuy có ương bướng một chút nhưng bản tính không xấu. Cũng sẽ thường xuyên hỏi phụ thân nàng, vì sao người lại tôn kính Cố Trường Ca như vậy.

Phụ thân nàng chính là người đứng đầu trong các Tinh quân, chính là siêu cấp cao thủ nổi danh khắp Tiên Cung, tọa trấn chư thiên, không ai dám tới xâm phạm.

Ngoại trừ mấy vị cung chủ ra thì không có ai là đối thủ của người cả.

Từng có Tiên Đế định khiêu chiến phụ thân nàng nhưng người lại dùng một tay chế ngự hắn, cảnh tượng kia đã để lại cho nàng một ấn tượng cực kỳ sâu sắc.

Chính vì thế mà nàng luôn vô cùng sùng bái phụ thân của mình, đồng thời cũng cảm thấy khó hiểu đối với thái độ phụ thân, vì sao lại tôn kính một kẻ có danh xưng là Ma Chủ như thế?

Hết chương 2271.
Bạn cần đăng nhập để bình luận