Ta! Thiên Mệnh Đại Nhân Vật Phản Phái

Chương 2777. Chí bảo

Chương trước Chương sau
Thông báo
Truyện viptruyenfull.com đã đổi địa chỉ thành https:viptruyenfull.com. Hãy truy cập bằng địa chỉ mới để có kết nối ổn định hơn nhé!
Vực sâu này bắc ngang ở sâu trong thiên cung của Yêu Vực vô tận, xuyên qua không biết bao nhiêu phương vũ trụ, vô cùng mênh mông.
Cái gọi là Ngu Uyên, trong truyền thuyết cổ xưa kia chính là nơi mặt trời lặn.
Đương nhiên, đây cũng là cấm địa trong Kim Ô nhất tộc, ngày thường không có bất kỳ sinh linh nào dám đặt chân tới.
Cố Trường Ca nhìn chăm chú vào Ngu Uyên, trong ánh mắt lóe ra một chút dị sắc.
Cũng may do khoảng trống chỗ dòng sông vận mệnh kia mới khiến cho hắn dù không ở Hi Nguyên văn minh, thì cũng có thể nhìn rõ cảnh tượng trong đó.
Mà sự tồn tại ở Ngu Uyên chính là một mắt xích quan trọng nhất trong mưu kế tính toán của hắn, cũng là một mắt xích không thể thiếu.
Sau đó, theo Cố Trường Ca nhẹ nhàng vung tay lên, một tầng sương xám mơ hồ chậm rãi thẩm thấu từ vùng biên giới của Ngu Uyên, làm cho chốn thiên địa kia dường như trở nên ảm đạm trong nháy mắt, thiên tượng bị che lấp.
“Chắc hẳn lần này sẽ không có vấn đề gì.”
Cố Trường Ca bật ra tiếng cười khẽ ý vị không rõ.
Đồng thời, Tiên Sở Hạo Thổ, tại Lũng Linh cổ vực.
“Thật sự là chồi non của Phù Tang Thụ, trời trợ giúp tộc ta.”
Trên đỉnh núi, lưu quang bảy màu dày đặc khắp chốn, sau khi Đế Mai thấy rõ cảnh tượng trong đó liền vô cùng rung động và hưng phấn.
Một gốc cây non cũng không tính là rất cao, đung đưa trong cồn cát vàng, cành cây cổ xưa giao nhau, lá cây mang theo màu đỏ thẫm nhàn nhạt lóe lên, tựa như có chút thần huy của mặt trời rơi xuống.
Trông thấy cảnh tượng này, Đế Mai cực kỳ kích động, không uổng công hắn chạy tới đuổi theo xa như vậy, cuối cùng cũng được nhìn thấy cảnh tượng trong chùm hào quang bảy màu kia.
Trong Yêu Đình trước kia từng có Phù Tang Thụ, sinh trưởng trong thang cốc, nhưng không biết vì sao sau này ở hậu thế lại bị người bẻ gãy.
Từ đó Phù Tang chỉ còn lại cái rễ cây gãy, ngay cả phụ thân là yêu tổ của hắn vẫn đang nghĩ biện pháp, muốn khiến cho Phù Tang Thụ sống lại.
Đế Mai cũng không ngờ tới rằng mình lại nhìn thấy chồi non của một gốc Phù Tang Thụ, trách không được hắn đối với vật này, có loại khát cầu tự nhiên.
“Đó là Lạc Nhật cốc ở Lũng Linh cổ vực chốn phương Tây?”
“Cơ duyên hào quang bảy màu ư?”
“Vậy rốt cuộc sẽ là chí bảo thần vật gì, mà lại có được thất thải hào quang nồng đậm như vậy?”
Giờ phút này Sở Bạch cũng khó nén chấn động trong lòng, hắn đuổi theo Đế Mai chạy tới Lạc Nhật cốc.
Từ phía xa hắn liền nhìn thấy nơi đó có thất thải hào quang phun ra, khiến cho cả bầu trời đều hiện ra thành bảy màu sắc.
Đây là hào quang thuộc về cơ duyên, ngoại trừ hắn có được thiên phú đặc thù ra, thì người khác đều không nhìn thấy.
Đây là lần đầu tiên hắn nhìn thấy cơ duyên phát ra hào quang bảy màu.
Trước kia cơ duyên hào quang giống như tử sắc đã là rất hiếm thấy, mấy chục vạn năm qua, hắn cũng chỉ gặp qua vài lần.
Có một lần chứng kiến cơ duyên hào quang kim sắc nhưng mà không dám cướp đoạt, bởi vì thứ đó thuộc về một vị đại khí vận của Tiên Sở Hạo Thổ.
Mà hào quang bảy màu như thế này là cơ duyên trước giờ hắn càng không dám tưởng tượng.
“Trách không được con Kim Ô kia lại điên cuồng đuổi theo, thì ra là bởi vì thần vật chí bảo cỡ này.”
Sở Bạch cũng hiểu rõ, trong mắt hắn lóe lên một tia sát ý, không thể để cho cơ duyên vạn cổ khó có được này rơi vào trong tay Kim Ô kia.
Mắt thấy thân ảnh Đế Mai đang muốn tới gần sơn cốc kia, Sở Bạch càng bùng nổ sát khí, hắn trực tiếp bày ra thủ đoạn mạnh nhất.
Ầm!
Y bào của hắn cuộn lại, từng đạo thần quang đánh ra, tinh đấu đầy trời bắt đầu diễn hóa, diễn hóa thành một đại trận càn khôn, hắn định trước tiên vây khốn Kim Ô, cướp được cơ duyên trong chùm thất thải hào quang kia rồi hẵng tính sau.
Đế Mai đã coi chồi non của gốc Phù Tang Thụ kia vật trong túi mình, nào ngờ tên khốn chướng mắt của Sở tộc kia, lại lần nữa chạy tới, hơn nữa còn trực tiếp ra tay, ý đồ muốn vây khốn hắn để ngăn cản hắn đoạt được cây chồi non của Phù Tang Thụ.
“Ngươi chán sống ư!”
Đế Mai trực tiếp bị chọc giận, thái dương chân hỏa ngập trời trút xuống, khủng bố vô cùng, hơn nữa còn thiêu rụi hết hang động tại chốn thiên vũ này.
Nơi này là khu vực của Lạc Nhật cốc, mặt đất bị thiêu cháy dữ dội, khắp nơi đều đang bị thiêu đốt, hư không vặn vẹo, quy tắc đều sụp đổ.
Tuy rằng phụ thân và các ca ca từng dặn dò bảo hắn không nên rước họa vào thân, nhưng một tộc nhân của Sở tộc nho nhỏ vậy mà dám năm lần bảy lượt như thế kia, ngăn cản chuyện tốt của hắn.
Điều này làm cho trong lòng Đế Mai hừng hực lửa giận và sát ý ngút trời.
Hắn ở hoành hành không thèm nể nang gì Vô Tận Yêu Vực đã quen rồi, ngay cả ở địa bàn của các thế lực khác, thì cũng rất ít người dám trêu chọc hắn, bọn họ đều sẽ nể tình thân phận của hắn, cung kính mà xa cách.
Từ khi nào mà có người dám khiêu khích hắn như thế này chứ?
Hết chương 2777.
Bạn cần đăng nhập để bình luận