Ta! Thiên Mệnh Đại Nhân Vật Phản Phái

Chương 3866

Chương 3866Chương 3866
"Viện nhi, Tiểu Thanh, các ngươi chờ ta, ta rất nhanh có thể gặp lại các ngươi..."
Suy nghĩ này chợt lóe lên trong lòng, rất nhanh biến thành kiên định và chấp nhất. Bây giờ ai cũng không thể ngăn cản được ông ta. Thậm chí Cố Trường Ca cũng bị ý chí thiên đạo dây dưa, không cách nào giáng xuống nơi này, càng không cách nào can thiệp vào chuyện của Ác Mộng Ma Vực.
"Vô Tướng, theo ta đánh tới, đoạt lấy huyết nhục của Đại Thiên Chi Chủ."
Thủy Tổ Hư cười ha hả, thân ảnh thoáng một cái, trong chớp mắt đã xuyên qua Ác Mộng Ma Vực rộng lớn đi đến trước Đại Thiên Điện.
Ông ta không chút do dự trực tiếp ra tay, bàn tay nhô ra che khuất bầu trời, bao phủ hết thảy.
Nội loạn Đại Thiên lúc trước cũng là do một tay ông ta dẫn dắt, khiến cho Táng Thế Chi Quan mất năm khối huyết nhục và một phần huyết dịch. Mặc dù huyết nhục đã được tìm về đa số, nhưng chân huyết vẫn nằm trong tay ông ta.
Thủy Tổ Hư đã nghiên cứu bí mật và áo nghĩa của chân huyết, nhìn thấy được rất nhiều chân tướng. Đây cũng chính là sức mạnh ra tay lớn nhất mà ông ta có thể dựa vào.
"Giết."
Từng đại đạo hắc ám hiển hiện vặn vẹo bên cạnh nàng, cuối cùng đốt cháy, biến thành các loại ánh sáng chói mắt, như muốn thiêu đốt địch nhân cùng một chỗ.
Bản thân ông ta chỉ là giai đoạn Xá Vu của Lộ Tận, nhưng bây giờ bên trong cơ thể lại bạo phát khí thế có thể so sánh với Chân Lộ Lĩnh Vực.
Đối mặt với đột kích của hai nhân vật cường đại, Vô Nguyệt đại chủ tế không hề sợ hãi.
Trong lúc mơ hồ, sau lưng Vô Tướng hiện lên một hắc ám thần chỉ mơ hồ, vô cùng uy nghiêm, ngồi xếp bằng bên trên đóa hoa sen màu đen thật lớn, nhận lấy chúng sinh cung phụng, rủ xuống hắc ám tín ngưỡng như thác nước tinh hà, che khuất cả bầu trời.
Trên người giáo chúng Hắc Liên Giáo phun trào sương mù màu đen, từ địa giới các nơi vọt đến, biến thành từng đóa hoa sen màu đen lạc ấn trên người ông ta.
Bên cạnh nàng, vụ khí hắc ám mãnh liệt, ngập trời cái thế. Tóc xanh của nàng bay múa, ánh mắt màu đen bắn ra hàn băng như tuyên cổ bất biến, lạnh thấu xương.
Vô Tướng theo sát đằng sau.
Ác Mộng Ma Vực đã hoàn toàn hỗn loạn.
Đại chiến bộc phát, mọi thứ trước mặt Đại Thiên Điện đều bị đảo lộn. như thể quá khứ và hiện tại đang mở ra, đốt cháy vĩnh hằng, chôn vùi mọi thứ, đủ loại nguyên lý và năng lượng đáng sợ bùng nổ, sau đó trở thành hỗn độn.
Về sau, ngay cả Táng Thế Chi Quan cũng chịu ảnh hưởng rất lớn, phát ra tiếng va chạm rầm râầm giống như các đại giới chạm nhau. Hạt ánh sáng hỗn độn bốc hơi, không thể nhìn rõ thứ gì.
Đây là lựa chọn không tiếc liêu mạng.
Nếu không nhờ Lục Hợp Thiên Uyên và Bát Hoang Ma Kích quá đặc biệt, hết thảy sẽ không có bất kỳ chuyện gì ngoài ý muốn.
Nguyệt Minh Không sau khi khôi phục Bát Hoang Ma Kích và Lục Hợp Thiên Uyên, nàng tiếp tục giằng co với Tuyệt Âm Thiên Quân. Kết quả lần này huyết nhục của nàng đã vẩy xuống các nơi.
Thực lực hai bên chênh lệch quá xa, như phù du nhìn trăng sáng, hoàn toàn không cách nào so sánh.
Bên ngoài, chiến trường giữa Cổ Tàng Văn Minh và Phạt Thiên Minh, đại chiến vẫn rất đáng sợ, có thể nói là thảm liệt.
Tuyệt Âm Thiên Quân mang suy nghĩ mèo vờn chuột về sau cũng cảm thấy nhàm chán, bắt đầu nghiêm túc.
Lăng Ngọc Linh, chúng cường giả của Kỷ Thiền nhất tộc nhìn thấy cảnh tượng này, không khỏi run sợ, trong lòng chỉ còn lại phẫn nộ và tuyệt vọng.
Nguyệt Minh Không bị ánh sáng này bao phủ, như muốn trở thành tro tàn.
Toàn bộ thế giới chấn động kịch liệt, tiếp theo chư thế Thương Mang run rẩy. Đại đạo vô biên bị đốt cháy, ánh sáng sáng chói chiếu rọi cổ kim, giống như bị đánh Xuyên qua.
Âm ầm.
Nơi mà nàng đứng cái gì cũng không thấy, chỉ biến thành một vùng hắc ám và trống rỗng.
"Ngươi gặp ta cũng giống như con ếch dưới đáy giếng nhìn trời cao. Chỉ khi nào ngươi tiếp xúc với Thiên Đạo Cảnh, ngươi mới hiểu được hành động của mình buồn cười đến cỡ nào. Ngươi chỉ là ánh sáng của phù du mà cũng đòi tranh nhau phát sáng với mặt trời."Tuyệt Âm Thiên Quân không còn vận dụng thủ đoạn họa ngoại nữa mà tùy ý đánh tới một chưởng.
Cho dù là thê tử của minh chủ xuất quan cũng không thay đổi được gì sao?
"Lão Hồn..."
Chiến trường tiền tuyến, thảm liệt vô biên, khắp nơi đều là tiếng gâm thét và bi thống. Trọc Phong Tà tận mắt nhìn thấy Hồn Nguyên Quân bị một vương của Cổ Tàng Văn Minh đập nát thành huyết vụ.
Hỏa Thần Chúc Dung bị mấy nhân vật cấp Lộ Tận vây quanh. Ông ta vốn đã có thương thế trên người, thân ảnh rất nhanh mơ hồ, khí tức chậm rãi tiêu tán. Cho dù là Lực Chủ có lòng cứu giúp cũng không kịp.
Trọc Phong Tà vô cùng bi thống và phẫn nộ nhưng cái gì cũng không làm được. Hắn ta ngay cả Lộ Tận cũng không phải. Nếu không nhờ nhất tổ Cố gia Cố Hàn Khê cứu giúp, vừa rồi chỉ sợ hắn ta cũng đã bị trấn sát.
Những gương mặt quen thuộc của Phạt Thiên Minh và Nghịch Mệnh Cung dần dần biến mất.
"Minh chủ, trách nhiệm mà ngài giao cho ta, chỉ sợ không thể xong rồi. Phạt Thiên Đài không cách nào xây dựng được nữa.ˆ
Trọc Phong Tà lẩm bẩm, ánh mắt lộ ra sự tuyệt vọng. Hắn ta nhớ đến sức mạnh thân bí mà Cố Trường Ca đã giao cho hắn ta trước khi rời đi.
Có lẽ hôm nay chính là cơ hội vận dụng duy nhất.
Bạn cần đăng nhập để bình luận