Ta! Thiên Mệnh Đại Nhân Vật Phản Phái

Chương 1933: Tuyệt vọng

Chương 1933: Tuyệt vọng

Ầm ầm! !

Chấn động từ cuộc chiến của hai người đã phá tan phiến vũ trụ này, quét qua rất nhiều thế giới xung quanh, không gian nổ tung, hoàn vũ sụp đổ.

Tất cả tu sĩ sinh linh lúc trước cùng nhau hợp lực chống lại quái vật Tiên Môn, đều nhịn không được run rẩy, họ sợ hãi đến cực hạn, cảm giác linh hồn muốn đóng băng lại.

Khí tức đó vượt xa tưởng tượng của bọn họ, thậm chí ngay cả con quái vật bên trong Tiên môn cũng kém xa.

Tại thời điểm này, họ thậm chí còn cảm thấy như một tiên nhân thực sự đã xuất hiện.

"Chuyện quái gì đang xảy ra vậy? Vì sao đột nhiên ta cảm giác được nơi đó có một thế lực khủng khiếp đang đánh nhau?"

"Thậm chí ngay cả dòng sông thời gian trong truyền thuyết cũng xuất hiện... Bọn họ run rẩy quỳ xuống, thần hồn run rẩy, vô cùng sợ hãi.”

Đáng tiếc, Cố Trường Ca và Luân Hồi Cổ Thiên Tôn, đã kéo chiến trường của họ ra tận ngoài vũ trụ, hai bóng dáng mơ hồ giống như chinh chiến trong dòng sông thời gian.

Bốn phía bọn họ đều là hư vô và biển Hỗn Độn, quy tắc trật tự sôi trào, mảnh đại vụn đạo bay loạn, cảnh tượng vô cùng đáng sợ.

"Thực lòng ta cũng rất muốn biết, ngươi còn bí mật gì, trừ việc nuôi dưỡng Kẻ Thành đạo rồi lại biến họ thành đồ bổ cho ngươi ra, ngươi còn mánh khóe gì khác nữa nào?”

"Đạo Quả mà ngươi đã tích lũy từ trước đến nay, đang được giấu ở đâu.”

Cố Trường Ca cười nhạt một tiếng, sau đó vung một đấm, kim quang mênh mông tràn ngập phiến không gian này, sức mạnh đó va chạm với Luân Hồi Cổ Thiên Tôn, song lực lượng mênh mông nở rộ, giống như từng tia mặt trời nổ tung.

Bên cạnh hắn có Thái Sơ Thần Quang tràn ngập, giống như thế giới cổ xưa của tam vương, mơ hồ mà cao ngất, ánh sáng chói lòa, tạo thành lực lượng mênh mông, mài mòn tất cả thủ đoạn bày ra trước mắt.

Ầm ầm!

Phảng phất như lực lượng toàn bộ vũ trụ bị đè xuống, không gian bao kín bởi sự kinh khủng, ngay cả Hỗn độn khí cũng nổ tung.

"Phụt…”

Luân Hồi Cổ Thiên Tôn phun ra búng máu, bay ngang ra ngoài, cánh tay xảy ra va chạm với Cố Trường Ca có dấu vết co rút, tiếng xương nứt vang lên, máu chảy đầm đìa, nhuộm đỏ cả trời đất.

Sắc mặt hắn dần dần khó coi, không nghĩ tới ngay cả Thiết Huyết Chiến Kỳ dính máu tiên vương, cũng không làm gì được Cố Trường Ca.

Tuy rằng bởi vì hoàn cảnh thiên địa, Thiết Huyết Chiến Kỳ không phát huy được một phần vạn thần uy, nhưng cũng tuyệt đối không phải chỉ một Kẻ Thành đạo nhỏ nhoi có thể chống lại.

Xung quanh Cố Trường Ca giống như là tồn tại một vực trường vô hình, có thể nuốt chửng hết tất cả đòn tấn công về phía hắn, khiến nó biến mất hầu như không còn.

Như một bức tường vạn tiễn bất xâm, miễn dịch với tất cả chư thiên pháp trên thế gian!

"Rốt cuộc ngươi có lai lịch gì? Ngươi đang thử ta?" Giờ khắc này, cuối cùng Luân Hồi cổ thiên tôn đã nhận ra không thích hợp, khẽ quát.

Trừ khi hắn bạo phát ra thủ đoạn Tiên đạo chân chính, nếu không hắn tuyệt đối không thể động đến Cố Trường Ca, thực lực của hai người tại phương diện này đã đạt tới một loại cực hạn.

Hơn nữa, hắn có cảm giác dường như Cố Trường Ca chỉ đang thử thủ đoạn của hắn, chưa lộ ra con át chủ bài thật sự.

Loại cảm giác bất an này bỗng nhiên cuốn tới, cắn nuốt tâm thần hắn.

Luân Hồi cổ thiên tôn không thể tin được, hắn tồn tại từ thời đại thần thoại đến nay đã mưu toan tính kế rất nhiều, thủ đoạn kinh thế nhưng ngay cả một Cố Trường Ca cũng không thể đối phó được.

Hắn giống như một hắc động kinh khủng sâu không thấy đáy, càng biết rõ càng khiến người ta sợ hãi.

"Thật chẳng thú vị chút nào, tới giờ phút này ngươi mới nhận ra đấy à?"

"Ngươi đã không nói thì ta đây chỉ đành tự mình tra xét vậy."

Cố Trường Ca khẽ lắc đầu, nụ cười mỉm trên mặt cũng biến mất.

Hắn vẫn luôn thử Luân Hồi cổ thiên tôn là để thăm dò thủ đoạn của hắn chứ không muốn hoàn toàn buông tha.

Dù sao đối với Cố Trường Ca đây chính là một con rối vô cùng tốt.

"Ngươi có ý gì?"

Luân Hồi cổ thiên tôn nhìn chằm chằm Cố Trường Ca, Luân Hồi đại ma bàn trên đỉnh đầu rủ xuống hắc bạch khí mờ mịt, tự thành luân hồi, sinh sôi không ngừng, có thể ngăn lại tất cả, hoàn toàn bao trùm lấy hắn.

Loại cảm giác bất an đến mức tim đập nhanh này đánh úp lại lần thứ hai. Trong sắc u tối dường như có một cái lưới vô hình đang chậm rãi thu lại về phía hắn.

Ngay sau đó, một đạo hắc quang đáng sợ bổ tới từ phía trước, như phá nát vạn cổ, khiến chư thiên vỡ tan, xẹt qua vũ trụ và Thời Gian trường hà, dưới một kích này mọi vết tích và đạo pháp đều bị xóa sạch, hóa thành bột mịn.

Phốc!

Mắt của Luân Hồi cổ thiên tôn trừng lớn như không dám tin, thậm chí còn không kịp phản ứng, chỉ cảm thấy mi tâm chợt lạnh giống như có vật gì lạnh như băng đột nhiên xiên qua đầu của hắn.

"Đây… đây là cái gì?" Tiếng nói của hắn dứt quãng truyền đến, tâm thần đã sớm bị tĩnh mịch và sợ hãi vô tận bao phủ cắn nuốt.

Lúc này, hắn bỗng nhiên nhớ tới ngày mà Cấm Kỵ kỷ nguyên chấm dứt, có một chiến quang xẹt qua chư thiên vạn giới cũng to lớn và khủng bố như vậy, tuyệt diệt tất thảy, hủy hoại vạn vật.

Trong lòng Luân Hồi cổ thiên tôn tràn đầy hoảng sợ, không dám tin, hoảng loạn sợ hãi đến cực hạn.

Làm sao có thể? Cố Trường Ca sao có thể là vị kia? Đáng tiếc là sau đó sinh cơ của hắn đã tiêu tán, sẽ không có người nào trả lời vấn đề này.

Cho dù thần hồn có vững chắc tới đâu, rèn luyện qua vô số năm tháng, hiện tại cũng đã dầy đặc những vết rạn, tựa như một món đồ sứ bắt đầu vỡ vụn rồi tiêu tán.

Hết chương 1933.
Bạn cần đăng nhập để bình luận