Ta! Thiên Mệnh Đại Nhân Vật Phản Phái

Chương 1257: Như vậy cũng đáng giá

Chương 1257: Như vậy cũng đáng giá

Ánh mắt của Thiên Lộc Huyền Nữ bình thản không gợn sóng nhìn qua bọn người Lâm Vũ, trông như cũng không nhận ra bọn hắn.

Mà trong lòng mấy người Lục Thúy bà bà cũng vô cùng chấn động, thật không khác gì Lâm Vũ, chỉ là bọn họ vẫn chưa biết thân phận của Thiên Lộc Huyền Nữ.

"Không ngờ, vị vừa nãy mới ra tay cứu chúng ta, hiện tại đã bị bắt làm tù binh rồi."

Trong lòng bọn họ đắng chát, dâng lên từng tia tuyệt vọng, không chút sức lực.

"Cố Trường Ca, ngươi muốn chém giết, muốn róc thịt lột da thì cứ tự nhiên."

"Nhưng ngươi phải nhớ kỹ, dù ngươi có giết ta, cũng không thể để cho chúng ta khuất phục cầu xin tha thứ đâu!"

Hiện giờ, trên mặt của Lâm Vũ mang vẻ vô cùng kiên cường, trong mắt đều là hận thù lạnh lẽo,hắn đã nghĩ thông suốt hết thảy, làm cho bản thân tỉnh táo lại.

Dù sao cũng sắp chết, hắn đâu còn gì đáng bận tâm, thiếu chút nữa đã chửi ầm lên.

Những người còn lại tất cả đều yên lặng, vào lúc này, chống cự cũng chỉ là tốn công vô ích mà thôi.

Thật ra trước khi tới đây, trong lòng họ đã sẵn sàng mất mạng, nhưng thật vất vả tìm lại chút hi vọng, giờ lại lần nữa bị diệt đi.

Tâm trạng ấy giống như từ đỉnh mây rơi xuống vực sâu.

"Yên tâm, hiện tại ta còn chưa có ý định giết mấy người các ngươi."

Nghe vậy, Cố Trường Ca vẻn vẹn chỉ nhàn nhạt đảo qua tất cả mọi người.

Cuối cùng, ánh mắt hắn dừng lại trên người Lâm Vũ, về việc bàn tay vàng của hắn lớn đến cỡ nào, ngược lại vẫn thấy có chút hứng thú.

Chỉ là trước khi công phá Thiên Lộc thành xong, vẫn cứ giữ lại cho hắn một mạng.

A Đại sau lưng Cố Trường Ca thấy thế, lại đánh ra một phù văn màu đen nhánh, giữa nơi trời đất giao nhau, hóa thành một cái vòng, tạo thành một lồng giam lớn, giam giữ hết tất cả mọi người vào.

Từ đầu đến cuối, không có ai dám phản kháng.

Lâm Vũ cắn răng, trong lòng của hắn vừa biệt khuất mà tức giận, nhưng vẫn bị bức bách vì sức mạnh chênh lệch quá kinh khủng, chỉ có thể khuất phục.

Nếu hắn phản kháng, chỉ sợ tất cả mọi người đang ở đây sẽ chết theo hết.

Sau đó, Cố Trường Ca hơi vẫy ống tay áo một cái, trước mắt lại hoàn toàn mơ hồ đi.

Hư không bị xé nứt ra, xuất hiện một con đường xuyên qua vũ trụ, mang tất cả mọi người bị giam giữ theo về nơi trú đóng.

"Huyền Nữ tiền bối, đây là chuyện gì vậy?"

Lâm Vũ bị giam lại giữa lồng giam dựng bằng phù văn, nhìn qua Thiên Lộc Huyền Nữ đằng trước, nhịn không được truyền âm qua hỏi.

Nghe nói như thế, Thiên Lộc Huyền Nữ lại liếc nhìn Cố Trường Ca ở đằng trước.

Thấy hắn cũng không quan tâm nhiều, bây giờ, nàng mới quay đầu lại, nhìn về phía Lâm Vũ, bình tĩnh nói, "Ta muốn cứu Thiên Lộc thành, cứu Bát Hoang thập vực."

Lời của nàng rất ngắn gọn, cũng không giải thích thêm cái gì.

Lâm Vũ lại ngây ngẩn cả người một hồi.

Dựa theo vẻ mặt và cách nói chuyện, Thiên Lộc Huyền Nữ rõ ràng vẫn giống như so với mấy ngày trước.

Thế nhưng, vì sao nàng lại nói lời như vậy, làm sao lại vì muốn cứu Thiên Lộc thành, cứu Bát Hoang thập vực?

Chẳng lẽ lại tự thân nhập ma sao?

Mà sau khi nói xong những lời đấy, trên mặt Thiên Lộc Huyền Nữ lại chợt hiện lên mấy đạo vận khó hiểu, tràn ngập thanh huy, dần dần, khuôn mặt lại tiếp tục trở nên mơ hồ, nhìn không rõ ràng.

Trên người nàng cũng không có bất kỳ hạn chế hay cấm chế nào, hoạt động bình thường, cũng không bị trấn áp ở đây giống như suy đoán của mấy người Lâm Vũ.

Vừa thấy một màn kia, Lâm Vũ hiển nhiên lại dại ra, nửa ngày vẫn không kịp phản ứng.

Hắn luôn cho rằng Thiên Lộc Huyền Nữ gặp Cố Trường Ca sẽ bị nhốt lại, lúc này đã biến thành tù nhân.

Nhưng mà sự thật trước mắt, thật sự làm cho đầu của hắn khá choáng váng, rất khó mà ngờ được.

So với trước đó, khí tức trên người Thiên Lộc Huyền Nữ rõ ràng đã có thay đổi.

Thế nhưng hành vi và cử chỉ của nàng, thậm chí cách nói chuyện, thay đổi vẻ mặt, ba động tu vi, cũng không có bất kỳ chỗ khác biệt nào.

"Ta còn tưởng ngươi sẽ cầu xin ta, để ta thả bọn hắn đi."

"Thân là Thiên Lộc Huyền Nữ, ngươi cứ như vậy bỏ mặc sống chết của bọn hắn à?"

Phía trên đại đạo màu vàng, Cố Trường Ca liếc nhìn Thiên Lộc Huyền Nữ đang đến bên cạnh hắn, cười cười mang chút ý vị sâu xa.

Thiên Lộc Huyền Nữ lắc đầu nói, "Có làm vậy cũng không có nghĩa gì, nếu muốn cứu vạn chúng sinh linh ở Bát Hoang thập vực tất nhiên sẽ phải có hi sinh."

"Cho nên trong mắt ngươi, bọn hắn đã trở thành vật hy sinh cần thiết?"

Cố Trường Ca híp híp con ngươi, trong ánh mắt thoáng hiện lên tia kì lạ.

Sau đó nghiêm túc nhìn nàng thêm vài lần, tựa như muốn nhìn thấu vẻ ngụy trang của nàng, hay tính toán ban đầu vốn đã là vậy.

Đối với hắn mà nói, Thiên Lộc Huyền Nữ đang ngụy trang, hay đã bị ma khí nhuộm dần, đạo tâm dơ bẩn cũng được, kỳ thật đều giống nhau.

Chỉ cần nàng đang nằm trong tay hắn, có con mồi nhử như thế, nhất định có thể làm pháp trận phòng thủ của Thiên Lộc thành và Vô Uyên giới trở nên gần như không còn tác dụng.

Mà lại, sau khi đạo tâm đã nhập ma, cách Thiên Lộc Huyền Nữ đối đãi với chuyện Thượng giới xâm lấn Bát Hoang thập vực, thái độ rõ ràng sẽ có chuyển biến rất lớn.

Nguyên nhân căn bản nhất, chính là khi nhìn thấy cảnh tượng bi thảm thành phá người vong bên trong Vạn Hóa Ma Vực kia.

Trong vô thức, Thiên Lộc Huyền Nữ đã cho rằng điều đó là sự thật không cách nào thay đổi được trong tương lai, chính là một góc hiển hóa mảnh vỡ của tương lai.

Dù sao đến trình độ như nàng, rất nhiều chuyện là thật hay giả, kỳ thật đã vô cùng rõ ràng.

Ngay cả nàng còn cho rằng điều đấy là một góc của tương lai, nên mới lộ ra ý thức bây giờ sau khi nhập ma.

"Nếu ta hi sinh bọn hắn mà có thể bảo vệ Thiên Lộc thành, bảo vệ Bát Hoang thập vực."

"Như vậy cũng rất đáng giá." Âm thanh của Thiên Lộc Huyền Nữ vô cùng bình thản đáp lại.

Cố Trường Ca cười cười, ánh mắt của hắn mang theo chút khó hiểu, sau đó không nói nữa.

Hết chương 1257.
Bạn cần đăng nhập để bình luận