Ta! Thiên Mệnh Đại Nhân Vật Phản Phái

Chương 1862: Tuyệt Âm Thiên sụp đổ

Chương 1862: Tuyệt Âm Thiên sụp đổ

“May là ba miệng giếng tổ này chưa nứt vỡ hoàn toàn, có một miệng trong đó gần như còn hoàn chỉnh.”

Ánh mắt Cố Trường ca khẽ động, chú tới tới cảnh tưởng ở sâu bên trong.

Ba miệng giếng tổ lơ lửng giống như ba vành mặt trời huy hoàng chiếu rọi quang hoa rực rỡ chói mắt.

Trong đó có một miệng đã sụp đổ thành nhiều mảnh vụn bắn tung tóe ra ngoài, vô thanh vô tức bị chôn vùi trong hư không, hóa thành một loại phù văn vụn vặt nào đó.

Nếu không thu thập đúng lúc thì e là sẽ biến mất không còn một mống.

“Chẳng trách Luân Hồi cổ thiên tôn muốn ta thu thập mảnh vụn, thì ra là đã nhận ra từ sớm, ba cái Khởi Nguyên tổ tỉnh này chính là dùng một loại phù văn nào đó ngưng luyện ra.”

Thấy tình hình này, Cố Trường Ca khẽ bừng tỉnh.

Nhưng lúc này, sự chú ý của hắn cũng không phải là giếng tổ đang sụp đổ mà là miệng giếng tổ gần như còn hoàn chỉnh.

Mặc dù Ngũ đại cổ tổ đã chưởng khống ba miệng giếng tổ này một đoạn thời gian rất dài nhưng cho tới hôm nay cũng chưa từng nghiên cứu nó thấu đáo.

Bọn hắn khăng khăng muốn hủy ba miệng giếng tổ đi thì cũng phải tốn một khoảng thời gian dài.

Có lẽ Luân Hồi cổ thiên tôn cũng không đoán được điều này.

“Miệng giếng tổ này vậy mà lại dài như vậy.”

Về phần những mảnh vỡ này, Cố Trường Ca vừa nghĩ tới thì không khỏi cười lạnh, sau đó giơ tay lấy Đại Đạo Bảo Bình ra.

Miệng bình đáng sợ giống như một hắc độc thôn phệ chư thiên, tản ra khí tức khiến người khác sợ hãi. Vào thời điểm này, ba miệng giếng tổ cũng khẽ run rẩy, giống như khó mà chịu được uy áp của Đại Đạo Bảo Bình!

Một khắc sau, hắc quang mênh mông trực tiếp lao về phía miệng giếng tổ hoàn chỉnh mà thôn phệ.

Vô số Đại Đạo chi quang rủ xuống, dày đặc mà hoàn chỉnh giống như một cái miệng khổng lồ đột nhiên nuốt nó vào.

Hai cái Khởi Nguyên tổ tỉnh còn lại vẫn tiếp tục nổ tung vỡ thành vô số mảnh vụn nhỏ bé.

Cố Trường Ca thấy thế cũng không nhàn rỗi, tiếp tục lấy Đại Đạo Bảo Bình ra nuốt toàn bộ những mảnh vụn và năng lượng kia, cuối cùng chỉ để lại một vài mảnh rải rác, xem như hoàn thành phân phó của Luân Hồi cổ thiên tôn.

Sau khi thấy rõ rất nhiều tính toán và mưu đồ của Luân Hồi cổ thiên tôn, Cố Trường Ca vẫn chưa muốn trở mặt với hắn.

Hắn cảm giác nếu xử lý tốt hết thảy những thứ Luân Hồi cổ thiên tôn bày ra thì thậm chí có thể biến thành giá y cho hắn.

“Sư tôn tiện nghi của ta cũng không dễ khống chế như thế.”

Tro bụi từ trận giao chiến vẫn tràn ngập che khuất bầu trời, vô biên vô hạn, cũng không có dấu hiệu tiêu tan.

Cho nên lúc này, mấy vị cổ tổ còn đang giao chiến với Luân Hồi cổ thiên tôn cũng không phát hiện ra động tĩnh bên Cố Trường Ca, không hề biết rất nhiều hành động của hắn.

Thiên khung sụp đổ, từng mảng thiên quan lớn vỡ tan giống như một tấm gương tan tành mây khói.

Vô số lưu hỏa giáng xuống bên ngoài kèm theo đại linh màu xám nồng đậm bao phủ hết thảy.

Đây là một màn vô cùng tuyệt vọng, đại địa nứt vỡ hiện lên một khe nứt vạn dặm khủng bố.

Tất cả Tuyệt Âm sinh linh đều đang kêu gào chạy trốn, muốn trốn khỏi thế giới này.

Năm vị cổ tổ đang giao chiến với Luân Hồi cổ thiên tôn đã không thèm để ý sinh tử.

Khởi Nguyên tổ tỉnh bị bọn hắn hủy diệt, bây giờ chỉ cần vẫn lạc thì sẽ không thể tạo ra bất kỳ hy vọng nào nữa.

Nơi này giống như bắt đầu khai thiên tích địa.

Dư chấn mãnh liệt, hỗn độn khí ngút trời tràn ngập khắp Bát Hoang.

Bọn hắn dùng hết khả năng muốn ngăn cản Luân Hồi cổ thiên tôn, khiến hắn phải trả một cái giá khổng lồ. Tuy nhiên Luân Hồi cổ thiên tôn thực sự quá đáng sợ.

Tạo cổ trận, hào quang rực rỡ đến cực hạn diễn hóa ra chư thiên tinh đấu giam bọn hắn vào bên trong.

Thiên Hòa Lưu Tinh thiêu đốt, bát phương đều tràn ngập hỗn độn khí lao về phía bọn hắn.

Từng khỏa đại tinh diễn hóa, ngưng luyện ở bốn phía, hóa thành ngàn vạn đạo kiếm khí chém tới nơi này.

Đây là sát chiêu không có cách nào tránh né được.

Nếu Luân Hồi cổ thiên tôn ở trạng thái đỉnh phong mà lấy ra loại cổ trận này, chắc chắn không thể xem thường.

Mặc dù Tinh Thần lực của Ngũ đại cổ tổ mênh mông, vượt qua cả cảnh giới hiện tại nhưng so với địa đạo Tiên cảnh thì vẫn chênh lệch rất lớn.

Ầm!

Sát trận biến thành lò lửa, ức vạn vạn đạo kiếm khí lao về phía Ngũ đại cổ tổ.

Bọn hắn không cam lòng gào thét, thiêu đốt toàn thân muốn lấy tất cả thủ đoạn ra.

Nơi đây giống như có ức vạn ngôi sao đang nổ tung, năng lượng cuồng bạo mà mãnh liệt bao phủ hết thảy.

Cuối cùng, khí tức bên trong tòa cổ trận dần an tĩnh lại.

Tất cả Tuyệt Âm sinh linh đều không thể cảm nhận được hơi thở của cổ tổ bọn hắn.

Hôm nay, cổ tổ bất hủ bất diệt trong lòng bọn hắn lại cùng nhau vẫn lạc trước mặt tộc thổ, bị Luân Hồi cổ thiên tôn tiêu diệt hoàn toàn.

“Chư vị đạo huynh cần gì phải làm vậy chứ? Thà làm ngọc vỡ chứ không làm ngói lành?”

Trên mặt Luân Hồi cổ thiên tôn hiện lên chút thương hại nhàn nhạt, khẽ gật đầu một cái rồi thu lại tòa cổ trận này.

Lúc hắn lấy tòa cổ trận này ra, Ngũ đại cổ tổ đã được định sẵn nhất định sẽ bỏ mạng, thân vẫn đạo hoá.

Tuyệt Âm sinh linh hoảng sợ nhìn một màn này, bọn hắn run rẩy không thôi.

Tuyệt Âm Thiên sụp đổ, cổ tổ cũng vẫn lạc, ngay cả Khởi Nguyên tổ khí cũng nổ tung.

Vậy chẳng phải sau này Tuyệt Âm tộc đàn sẽ biến mất khỏi thiên địa?

Nghĩ tới đây, trên mặt tất cả mọi người đều hiện lên sự bi thương.

Lúc này, Luân Hồi cổ thiên tôn cũng không rảnh rỗi đi quản những Tuyệt Âm sinh linh này.

Thân ảnh hắn khẽ động rồi đi về nơi sâu nhất trong tộc thổ, muốn biết lúc này Cố Trường Ca đã thu thập được bao nhiêu mảnh vụn của Khởi Nguyên tổ khí.

Hắn cảm giác Khởi Nguyên tổ khí đã gần như biến mất toàn bộ.

Sương mù màu xám cực kỳ mênh mông và nồng đậm, che đậy hết thảy.

Lúc này, cho dù là Luân Hồi cổ thiên tôn cũng khó mà nhìn rõ được cảnh tượng bên trong.

Lai lịch của ba miệng giếng tổ không hề tầm thường, thậm chí hắn còn cảm giác chúng vô cùng trân quý.

Hết chương 1862.
Bạn cần đăng nhập để bình luận