Ta! Thiên Mệnh Đại Nhân Vật Phản Phái

Chương 1505: Chương 1501. Khiêu khích ly gián

Chương 1505: Chương 1501. Khiêu khích ly gián

“Chắc chắn vật này có quan hệ rất lớn với trang còn thiếu của Đại Du tiên kinh.”

“Ta nhất định phải nghĩ biện pháp...”

Vẻ mặt trưởng công chúa của Đại Du tiên triều Du Phi Nhã cũng trở nên ngưng trọng, đôi mắt đẹp nhìn chằm chằm bộ Thiên Thư kia không chớp mắt.

Nàng biết lần này mình tới Thần Thạch đại hội là quyết định đúng đắn, lòng nóng như lửa đốt. Lúc này gần như tất cả mọi người đều muốn dòm xem hình dạng của bộ Thiên Thư này như nào nhưng mà nó ở trên tay của Cố Trường Ca nên cũng không ai dám mở miệng.

Vật này can hệ trọng đại, là do Cố Trường Ca hao tốn một trăm khối Tiên Tinh để cắt ra.

Cho dù bọn hắn động tâm muốn xem qua thì sợ rằng cũng phải trả ra một cái giá cực kỳ đáng sợ.

Mặc dù đám người của lão giả có bộ râu bạc trắng cũng sốt ruột, nhưng mà sau khi nhận Tiên Linh thì bọn hắn biết vật này đã thuộc về Cố Trường Ca.

Bọn hắn chậm rãi liếc nhìn bốn phía, lạnh lùng nói: “Thu hồi chút tâm tư kia của các ngươi lại, chẳng lẽ ngay cả đồ vật của Trường Ca thiếu chủ mà các ngươi cũng dám ngấp nghé?”

“Không muốn sống nữa à?”

Mấy vị Thành đạo giả mở miệng, trong âm thanh ẩn chứa đạo vận và uy áp đặc thù, lập tức khiến rất nhiều người đang bị đố kị làm mờ đầu óc toàn thân chấn động, đến lúc phản ứng lại thì sau lưng đã đầy mồ hôi lạnh.

Nếu như có ý đồ gì thì e rằng hôm nay bọn hắn đừng mong có thể còn sống mà rời khỏi đây.

Không nói tới Cố Trường Ca, chỉ riêng mấy vị Thành đạo giả trước mắt này đều khó có thể bỏ mặc bọn hắn ngấp nghé bộ Thiên Thư này.

Mà Cố Trường Ca cũng không phải loại lương thiện gì, dám đánh chủ ý lên đồ vật của hắn, e rằng ngay cả chữ ‘tử’ ngươi cũng không biết phải viết như nào.

Cho dù là các giáo chủ đại giáo hay danh túc của thế hệ trước thì bây giờ cũng chỉ biết thở dài trong lòng.

Bọn hắn biết nếu muốn mượn Thiên Thư để xem qua thì ít nhất mình phải trả cho Cố Trường Ca một cái giá vừa ý.

Nhưng bọn hắn cũng thử suy nghĩ một chút, Cố Trường Ca bỏ ra một trăm khối Tiên Tinh mới cắt được tiên trân, cho dù mình chỉ muốn xem qua thì có lẽ hắn cũng sẽ đưa ra một cái giá trên trời khiến người ta cảm thấy tuyệt vọng.

Với thân phận địa vị của bọn hắn thì e rằng cái giá này cũng không trả nổi.

Có người cẩn thận từng li từng tí dùng truyền âm hỏi Cố Trường Ca phải như nào mới có thể xem qua Thiên Thư.

Nhưng mà Cố Trường Ca lại có dáng vẻ hoàn toàn không thèm để ý, sau khi đánh giá Thiên Thư vài lần thì thu hồi nó, cũng không quan tâm truyền âm và ánh mắt nóng bỏng của một vài giáo chủ đại giáo.

Hắn hiểu được chuyện hôm nay ắt sẽ dẫn tới sóng to gió lớn tại thượng giới, không chừng rất nhiều thế lực đạo thống sẽ có một vài ý đồ xấu.

Nhưng hắn cũng không để ý những thứ này.

Loại chuyện mang ngọc có tội này cũng sẽ không phát sinh ở trên người hắn, ít nhất bây giờ ở ngoài mặt, tại thượng giới không có thế lực nào dám làm như vậy.

“Chúc mừng Trường Ca thiếu chủ cắt được một bộ Thiên Thư khiến cho chúng ta mở rộng tầm mắt, cũng coi như thỏa mãn nguyện vọng sinh thời của chúng ta.”

Sau đó đám người ào ào tiến lên chúc mừng, không hề dám nhắc đến việc xem qua Thiên Thư.

Thần sắc Cố Trường Ca cũng không hề biến hóa quá lớn, hắn dự định khi nào có thời gian sẽ nghiên cứu bộ Thiên Thư này thật kỹ.

Hai chữ Phong Tiên kia khiến hắn cảm giác được bộ Thiên Thư này cũng không đơn giản như trong tưởng tượng của hắn.

“Bây giờ quy tắc của thượng giới không trọn vẹn, rất nhiều thế lực đạo thống khó sinh ra tồn tại tiên cảnh. Theo ta thấy không chừng trong bộ Thiên Thư thần bí này có ghi lại sự việc có liên quan.”

“Trường ca thiếu chủ khiêm tốn hết mực, lòng mang thiên hạ lại có được Thiên Thư này, đây quả thật chuyện may mắn của thượng giới hiện nay.”

“Đúng lúc hôm nay rất nhiều tiền bối tụ tập ở đây, theo suy nghĩ nông cạn của ta thì không bằng Trường Ca thiếu chủ hào phóng một lần để chư vị tiền bối xem qua Thiên Thư, nếu như mọi người có thể tìm được phương pháp phá giải trong đó vậy chẳng phải đây sẽ là một cống hiến to lớn đối với toàn bộ thượng giới sao, ta nghĩ từ trong thâm tâm tất cả tu sĩ đều sẽ cảm kích Trường Ca thiếu chủ.”

“Nếu tại hạ nhận được bộ Thiên Thư này thì ắt sẽ để các vị tiền bối ở đây xem qua.”

Nhưng mà ngay giờ khắc này, đột nhiên một âm thanh vang lên không đúng lúc.

Giang Thần mang theo khuôn mặt với mấy phần ý cười đi tới, thái độ thành khẩn, có vẻ chân thật không hề giả dối.

Hắn muốn chơi xấu Cố Trường Ca, dù sao cũng đã đắc tội nên hắn cũng không sợ lại khiến cho Cố Trường Ca ghi hận mình.

Hơn nữa rất rõ ràng đứng ở góc độ đại nghĩa thì lời hắn nói chính là vì cân nhắc cho thiên hạ trăm họ đồng thời cũng là vì cân nhắc cho mục tiêu thành tiên.

Hắn còn đồng loạt kéo cả các vị tiền bối bao gồm giáo chủ đại giáo, tồn tại của thế hệ trước thậm chí mấy vị Thành đạo giả xuống nước cùng mình.

Dù sao hắn cũng xuất phát từ hảo tâm và cân nhắc vì bọn hắn.

Nói xong lời này, trên mặt Giang Thần lập tức mang theo ý cười hảo tâm chờ câu trả lời của Cố Trường Ca mà hoàn toàn không quan tâm đến hậu quả của chuyện này.

Nghe được mấy câu này, xung quanh phố chợ lập tức yên tĩnh đến ngay cả tiếng kim rơi cũng có thể nghe rõ được.

Mọi người ở đây đều biến sắc, hơi bất an liếc Cố Trường Ca, sợ hắn hiểu lầm mình cũng có ý này.

Mấy tồn tại của thế hệ trước mà trước đó có giao tình không tệ với Giang Thần cũng khiếp sợ, vẻ mặt như gặp phải thứ gì xúi quẩy, nhanh chóng cách xa hắn.

Ánh mắt của mấy vị giáo chủ đại giáo cũng phát lạnh, tập trung vào Giang Thần.

Tuổi của bọn hắn không nhỏ, lông mi cũng sắp rụng hết rồi nên đương nhiên có thể nghe ra ý tứ trong lời của vị Thần Nguyên Sư này. Quả thật người này chỉ muốn mượn cơ hội để chơi xấu Cố Trường Ca, lại còn định kéo bọn hắn xuống nước cùng mình.

Bây giờ ở thượng giới có ai mà không biết sự cường thế của Cố Trường Ca?

Tự tìm cái chết cũng không nên mang theo bọn hắn như vậy chứ?

“A, chẳng lẽ ngươi đang dạy ta cách làm việc sao?” Cố Trường Ca dừng bước, hứng thú liếc Giang Thần.

Hắn thật sự không ngờ lúc này Giang Thần lại nói với mình như vậy.

Thật sự do hắn khôn vặt hay là đầu óc có vấn đề, bị lòng đố kị làm choáng váng rồi?

“Tiểu nhi vô tri, quả thật ngu ngốc mà tưởng tài ba, tự cho mình là thông minh.”

“Ngươi là cái thá gì mà cũng xứng dạy Trưởng Ca thiếu chủ làm việc?”

Nghe được lời này, sắc mặt của lão giả có bộ râu bạc trắng đi bên cạnh Cố Trường Ca cũng hơi lạnh xuống, càng ngày càng cảm thấy Giang Thần này không phải thứ gì tốt đẹp, có lẽ là đầu óc có vấn đề.

Hắn cũng không nói nhảm, trực tiếp vung ống tay áo, một luồng lực lượng tràn đầy mạnh mẽ xông ra đánh vào Giang Thần, lập tức khiến nụ cười trên mặt hắn cứng lại, ngay sau đó ọe một tiếng phun ra một ngụm máu tươi trộn lẫn với mảnh vụn của nội tạng, bay ngược thẳng ra ngoài.

Nếu không phải lão giả có bộ râu bạc trắng cẩn thận khống chế lực đạo thì vừa rồi Giang Thần đã trực tiếp nổ tung, hình thần câu diệt.

Hết chương 1505.
Bạn cần đăng nhập để bình luận